Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2029

Chương 2029Chương 2029
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Muốn nói có ai đó có thể khiến cho Xương Thần bị thương nặng trong tình huông đó, Kế Ngôn tin tưởng chỉ có sư đệ của mình mới có thể làm được.
Liên tưởng đến trước đó Lữ Thiếu Khanh có biến mất một đoạn thời gian, Kế Ngôn suy đoán không biết trong thời gian đó Lữ Thiếu Khanh đã kịp xử lý Xương Thần không. Mạnh miệng mầm lòng, rất phù hợp với tính cách của sư đệ mình.
Lữ Thiếu Khanh lại lườm Kế Ngôn cái nữa: “Huynh ngớ ngẩn à? Ta tìm Xương Thần ư? Từ khi nào ta phạ tiện thế?”
“Ngươi thường xuyên phạm tiện.”
Lữ Thiếu Khanh hằm hằm nhăn nhó nghiêm túc nhắc nhở Kế Ngôn: “Bây giờ huynh là một thương binh, ở trước mặt ta nhớ khách khí một chút, nếu không ta sẽ xử lý huynh.”
Đe dọa vài câu, Lữ Thiếu Khanh lại nói ra suy đoán của mình: “Đoán chường Xương Thần bị sét đánh.”
“Ta đã nói rồi, khẳng định sấm sét kia không phải nhắm vào ta, mẹ nó chứ ta đã cản súng cho Xương Thần.” Nhưng suy đoán này có hơi miên cưỡng.
Những tia sét kia là nhắm vào Lữ Thiếu Khanh mà bổ xuống.
Sau khi thương lượng một phen, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn vân không có được một đáp án thật sự.
Cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh vung tay lên: “Được rồi, mặc kệ nó, chúng ta đi thôi.”
“DỊ?”
“Nói nhảm, giờ không đi còn chờ đến khi nào?”
Lữ Thiếu Khanh đưa Kế Ngôn quay lại, Thiều Thừa vừa thấy thì vội hỏi: “Không sao chứ?” Ông vội xông lên đánh giá đồ đệ của mình.
Mặc dù toàn thân loang lổ vết máu, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, nhưng trạng thái tinh thần của hắn ta rất tốt, khí tức cũng không tệ.
Tới lúc này Thiều Thừa mới yên lòng.
Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh Tiêu Y, nói:
“Xem đi, sư phụ chỉ thương huynh ấy.”
“Hỗn trướng!”
Thiều Thừa giơ tay lên muốn đánh, lại thở phì phì hỏi: “Bây giờ các con định làm thế nào?”
Đối mặt với tồn tại cỡ Xương Thần, ông là sư phụ nhưng không có tác dụng gì.
Lữ Thiếu Khanh lấy Xuyên Giới Bàn ra, dương dương đắc ý nói: “Đương nhiên là phải tranh thủ rời đi rồi.”
Kế Ngôn không nỡ; “Cứ thế mà đi à?”
Chiến đấu với Xương Thần, hắn ta có được lợi ích không nhỏ, không nỡ rời đi.
Lữ Thiếu Khanh tức giận máng: “Huynh muốn đi chịu chết thì kệ huynh, cái nơi rách nát này chó cũng không thèm ở lại."
Tiêu Y cười hỏi: “Nhị sư huynh, huynh không đi chém chết nó sao?”
Xương Thần đã đánh Đại sư huynh thành ra thế này, hẳn là huynh nên xông lên chém nó thành thịt vụn chứ?
“Có phải não muội teo hết rồi không?” Lữ Thiếu Khanh giáo huấn Tiêu Y: “Bây giờ không tranh thủ Xương Thần đang bị cuốn lấy mà rời đi thì còn ở lại đầy làm gì?”
“Có biết cái gì gọi là cơ hội tốt không?”
“Cơ hội trời cho đấy, nếu lãng phí thiên lôi sẽ đánh xuống.” Giáo huấn xong, hắn lại nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, con không muốn sư muội này, vứt đi.”
Lúc này Tiêu Y mới bẹp miệng tỏ vẻ đáng yêu với Thiều Thừa.
Thiều Thừa dính chiêu này, trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh, mắng: “Ăn nói linh tịnh.” “Sư muội của con nói không sai, hiện giờ là cơ hội rất tốt, con ra tay cũng có thể hỗ trợ đánh bại Xương Thần.”
Lữ Thiếu Khanh khit mũi coi thường: “Oi, người sau lại ngốc hơn người trước.” “Tranh thủ thời gian mà chạy đi với là Vương đạo.”
Nói xong, hắn gõ gõ Xuyên Giới Bàn: “Xong chưa? Mở cửa cũng lâu thế à?”
Giới nhảy ra, mặt mũi vẫn đau khổ như thế: “Lão đại, không gian xung quanh vần bị phong tỏa, mà lực phong tỏa còn mạnh hơn nữa, ta không mở được.”
Chương 1659: Đánh nhau còn đóng cửa, không tử tế
“Ăn hại, ngươi chỉ có biết ăn hại.”
Lữ Thiếu Khanh mắng Giới hai câu rồi lại hỏi nó: “Ngươi nói phong tỏa càng mạnh hơn là ý gì?”
Giới rụt cổ lại trả lời: “Là như ta nói đó, mạnh hơn cả lúc trước.”
Lần trước nó mới cảm thấy như một bức tường thành dày kín, giờ nó cảm thấy như một bước tường đồng vậy. Tiêu Y thắc mắc hỏi: “Xương Thần đã bị Đại sư huynh đánh thành thế này rồi vẫn còn có tâm tư tăng cường phong tỏa à?
Thiều Thừa, Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh, cả ba đầu biến sắc.
Lữ Thiếu Khanh đau đầu: “Bảo sao Xương Thần lại ăn hại thế.”
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, nhìn Xương Thần có vẻ chật vật chìm trong đủ loại pháp thuật ầm ầm phía xa, không có phong thái của Đại Thừa kỳ hay Hợp Thể kỳ gì cả. “Sao vậy ạ?” Tiêu Y tò mò nhìn Thiều Thừa: “Sư phụ, có vấn đề gì không?”
“Vấn đề lớn.” Thiều Thừa nghiêm túc nói.
Ông nhìn về phía xa xăm, đầy lo lắng.
Ông lại hỏi Giới đang ngồi trên Xuyên Giới Bàn: “Thật sự không thể rời đi sao?”
Đối với Thiều Thừa, Giới không dám bất kính tí nào, đây là sư phụ của lão đại đấy, dám bất kính thì cứ chờ bị đánh chết đi. Giới cung kính trả lời, học những người khác xưng hô với Thiều Thừa: “Sư tổ, không có cách nào đâu ạ, xung quanh đã hoàn toàn bị khóa kín rồi, trong phạm vi hơn ngàn vạn dặm, thậm chí là rộng hơn nữa, đầu đã bị phong tỏa.”
Thiều Thừa nhíu mày càng chặt hơn, ông hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, còn có cách nào khác để rời đi sao?” Biết được sẽ còn nguy hiểm hơn nữa, Thiều Thừa cũng chẳng đoái hoài đến hòa bình của Yêu tộc gì đó nữa, an toàn của đồ đệ mình vẫn là quan trọng nhất. Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài: “Không có cách nào cả."
“Xương Thân không biết võ đức, tên hỗn đản cứt chó, đánh nhau còn đóng cửa, không tử tế.”
Nói xong, hắn bay lên, để lại một câu: “Con đi lên xem một chút.”
Kế Ngôn ngồi xếp bằng xuống: “Con chữa thương trước.”
Thiều Thừa lại càng thêm lo lắng. Đến giờ Tiêu Y cũng hiểu được vì sao mọi người lại nghiêm trọng như thế.
Nếu Xương Thần bị đánh cho chật vật không chịu nổi thì bức tường khóa không gian xung quanh nó hẳn là sẽ phải rung lên chứ không phải là mạnh hơn.
Tiêu Y hiểu muộn, nhìn trận chiến phía xa xa, bị các cao thủ Yêu tộc liên thủ đối phó, xem chừng Xương Thần rất chật vật.
Hắn ta liên tục gầm thét, tựa như cực kỳ bất lực với các Luyện hư kỳ của Yêu tộc, không thể làm gì được họ. Nhưng theo như Tiêu Y thấy, cái vẻ chật vật này chỉ là Xương Thần đang trêu chọc cao thủ Yêu tộc mà thôi. “Ngẫm lại cũng đúng thôi.” Tiêu Y nói thầm: “Mặc dù bọn họ liên thủ nhưng dù sao đi nữa Xương Thần cũng có thể khiến cho bọn họ thương tổn phần nào chứ?”
“Thế mà bây giờ Xương Thần lại có vẻ chật vật như thế, nhìn thế nào cũng có vẻ khác thường.”
Thiều Thừa thở dài thật sâu, từ trong ra ngoài đầu có vẻ lo lắng, ông nói; “Cho nên, Xương Thần rất đáng sợ.” Không chỉ đơn thuần là có thực lực đáng sợ, mà đầu óc của hắn ta cũng rất đáng sợ. “Cố ý tỏ vẻ chật vật, giống như không thể làm gì được đoàn Bạch Thước tiền bối, cố ý tỏ ra yếu thế, hắn ta đang trì hoãn thời gian.
Bên này suy đoán của Lữ Thiếu Khanh cũng giống như Thiều Thừa, đầu cho rằng Xương Thần đang trì hoãn thời gian.
Nhưng Xương Thần kéo dài thời gian là muốn làm gì? Lữ Thiếu Khanh cần tìm ra điều này. “Không cầu phá hư, chỉ có thể khiến nó chú ý tới rồi thả lỏng, mở cửa cho mình về
nhà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận