Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 868 - Không phải ta làm, là kiếm làm



Chương 868: Không phải ta làm, là kiếm làmNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ai ôi...”Trong nháy mắt Lữ Thiếu Khanh như đạn pháp nện mạnh xuống mặt đất, đụng gãy một mảng cây cối lớn, lún sâu dưới mặt đất.Đánh trúng hắn rồi?Đàm Linh không tiếp tục tấn công nữa mà cảm thấy có gì đó không đúng.Nàng ta cúi đầu nhìn tay mình, mu bàn tay đã đỏ ửng.Một quyền của nàng ta đánh lên ngực Lữ Thiếu Khanh, cỗ lực phản chứng khiến nàng ta cảm thấy một quyền của mình như đánh trên một miếng sắt.Tên này, nhục thân mạnh mẽ đến vậy sao?Hình gia cũng không có nhục thân mạnh như vậy?Nhưng mà, đánh trúng một quyền này, coi như cũng có cái ăn nói với bản thân.Ban nãy Đàm Linh chỉ lo mình không đánh trúng được Lữ Thiếu Khanh thì mặt mũi này phải vứt lên Thánh Sơn mất.Thời Liêu cười khẩy, tràn đầy tự tin nói với Thời Cơ: “Nhìn đi, căn bản không phải đối thủ của Linh đại nhân, đệ thấy vẫn là Linh đại nhân nương tay rồi. Nếu người lấy vũ khí ra thì đã đánh bại hắn từ sớm.”Nhưng, rất nhanh, nụ cười của hắn ta biến mất, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung từ dưới mặt đất bay lên, dáng vẻ như không hề hấn gì.“Chuyện này...” Thời Liêu khó có thể tin: “Không, không thể nào...”Lữ Thiếu Khanh xoa ngực chậm rãi bay trở về, nói với Đàm Linh: “Đánh một quyền là đủ rồi chứ? Đừng làm rộn nữa. Bên cạnh còn có người nhìn kìa.”Ngữ khí của hắn như dỗ trẻ con khiến Đàm Linh cảm thấy vô cùng bất lực, tên khốn này cố ý.Hắn cố sy để mình đánh hắn một quyền, để cho mình có bậc thang bước xuống.“Tên khốn.” Đàm Linh rất giận: “Ta thu lưu ngươi ở lại, không phải để ngươi phá hoại, ngươi muốn chết à?”Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ rất vô tội: “Cái gì mà phá hoại? Ta có làm đâu.”Đàm Linh không nhịn được, dậm chân, chỉ xuống bên dưới: “Nơi này không phải ngươi làm?”Bên dưới là một mảnh hỗn độn, mấp mô, như bị một trận mưa sao băng nện xuống.“Không phải.” Lữ Thiếu Khanh khẳng định rất chắc chắn: “Là ngươi làm.”Đàm Linh sững sờ, sau đó kịp phản ứng, đây là mảnh hỗn độn do mình truy sát Lữ Thiếu Khanh gây ra.Nhầm lẫn rồi.Khí thế của Đàm Linh yếu đi vài phần nhưng sau đó nàng ta lại chỉ về phía xa, giọng còn lớn hơn ban nãy: “Vậy những chỗ kia thì sao?”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, dáng vẻ vô cùng thành khẩn: “Không phải ta làm.”Đàm Linh sửng sốt, thật chứ?Nhưng, không phải ngươi thì chẳng lẽ là sư huynh ngươi?Nhưng vị Kế Ngôn công tử kia nhìn thế nào cũng không phải loại người này.Chỉ có tên trước mắt này mới là loại người ăn tiệc xong lật bàn kia.“Không phải ngươi, là ai?”Lữ Thiếu Khanh nói: “Là kiếm làm, là hai thanh kiếm nát, bất kể ngươi có tin hay không thì cũng thật sự do bọn chúng làm. Bọn chúng rất quá đáng, ta cũng không ngăn cản được, ngươi xem đi ta cũng là người bị hại, ngay cả nhà cũng chẳng có để ở, còn phải tự chạy ra đây dựng võng. Mà võng cũng bị người làm hỏng, ôi...”Lữ Thiếu Khanh thở dài lắc đầu.Hai thanh kiếm nát làm ra động tĩnh lớn như vậy, giờ ta còn bị người ta hàm oan. Ngay cả ngủ một giấc cũng khó khăn.Bên này Đàm Linh cười lạnh, tên khốn, tưởng ta là trẻ con ba tuổi à? Là nha đầu ngốc chưa hiểu thế sự à?Kiếm làm?Tuy nói thanh kiếm kia muốn chém chết ngươi, nhưng, ta không tin nó có thể làm ra loại chuyện này.Thứ nó nhắm vào là ngươi, không phải ngọn núi kia.Ta thấy ngươi đã làm chuyện đê tiện, đã làm còn không dám thừa nhận.“Không phải nam nhân.” Đàm Linh khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh: “Dám làm không dám chịu.”“Sao vẫn mắng chửi người vậy?” Lữ Thiếu Khanh ủy khuất: “Ta nói thật mà, ngươi không tin?”Thời Cơ cũng chạy tới, giúp Đàm Linh khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh: “Đúng vậy, ngươi có phải nam nhân hay không vậy, làm bậy rồi còn không can đảm thừa nhận.”Lữ Thiếu Khanh nghi ngờ đánh giá Thời Cơ, lại nhìn Thời Liêu: “Các ngươi là ai vậy?”Ở đâu ra một cặp sinh đôi vậy?Còn là long phượng thaiNhưng thực lực còn kém hơn cô nàng Đàm Linh trước mặt một chút.Thời Cơ đắc ý nói ra thân phận của mình: “Sư phụ của chúng ta là Phù Doãn.”“Ồ?” Sau khi nghe xong Lữ Thiếu Khanh nhìn nhìn về phía Đàm Linh, ánh mắt như đang hỏi, Phù Doãn mạnh lắm à?Thời Cơ ngạc nhiên, ở Thánh địa còn có người chưa từng nghe đến tên sư phụ nàng ta sao?Sư phụ Phù Doãn của nàng ta dù không bằng ba vị trưởng lão thực quyền nhưng dầu gì cũng thuộc nhóm trưởng lão đứng đầu, thực lực cường đại, ở Thánh địa cũng có tiếng tăm lừng lẫy.Vì sao tên trước mặt lại có dáng vẻ nghi hoặc như vậy.Nàng ta khó chịu, chống nạnh, thở phì phò hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi đây là có ý gì? Ngươi đang sỉ nhục sư phụ ta sao?”Sắc mặt Thời Liêu cũng chẳng đẹp hơn là bao.Tên này có lai lịch gì?Đang coi thường sư phụ ta sao?Đàm Linh biết Lữ Thiếu Khanh thật sự thật không biết Phù Doãn là ai, nàng ta nói với Thời Cơ, Thời Liêu: “Hắn đến từ một nơi vắng vẻ, lần đầu tới Thánh địa nên không biết Phù Doãn trưởng lão.”Trong lòng nàng ta thầm nói, đâu chỉ không biết sư phụ các ngươi, ngay cả sư phụ ta hắn còn chẳng biết kìa.Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười một tiếng với Thời Cơ, để lộ nguyên hàm răng trắng: “Đúng vậy, ta là một nông dân, mong rằng vị cô nương này thứ lỗi.”Ngôn ngữ rất khách khí, thái độ rất tốt, lại thêm cười tươi như hoa khiến sắc mặt Thời Cơ lập tức đỏ lên, cơn giận biến mất không còn tăm tích.Nàng ta đã quen nhìn những nam tử thô ráp của Thánh tộc, ai nấy đều cao lớn khôi ngô, cơ thể cường tráng uy vũ, lại thiếu đi mấy phần ôn hòa tinh tế tỉ mỉ.Bỗng dưng nàng ta gặp Lữ Thiếu Khanh còn có làn da trắng hơn nàng ta và Đàm Linh, dáng vẻ anh tuấn, còn đẹp trai hơn cả mấy người Thánh tộc nên lúc này trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ.Thời Cơ vội vã khoát tay: “Không, không sao.”A? Cô nàng này chưa từng thấy ai đẹp trai như ta sao?Mới nói hai câu đã đỏ mặt.Ôi chao, cô nương đơn thuần quá, muốn bắt nạt cũng ngại.Lữ Thiếu Khanh lại cố ý để lộ vẻ buồn rầu: “Ôi, cũng bởi vì ta đến từ nông thôn nên không biết gì về người trong thành. Đàm Linh cô nương cũng ghét bỏ ta.”Đàm Linh tức chết, khốn kiếp, ta không phải ghét bỏ ngươi, ta là đang tức giận.Tức giận và ghét bỏ là hai chuyện khác nhau, có được hay không?Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận