Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1542

Chương 1542Chương 1542
Hơn nữa tiểu đệ Tử Quỷ nói ra năm vạn viên linh thạch một tháng tức là năm vạn viên linh thạch một tháng, tuyệt đối không nhượng bộ.
Lữ Thiếu Khanh vô cùng ưu thương: "Lại sắp giật gấu vá vai, nghèo kiệt xác, rốt cuộc đến khi nào ta mới có thể nằm ngủ trên linh thạch đây?"
Thời gian nghèo khó này cứ kéo dài mãi sao?
Nguyện vọng của hắn rất đơn giản, chính là phát một món của cải lớn, sau đó nằm sống trên linh thạch.
"Nguyện vọng như vậy rất đơn giản mới đúng, vì sao lại khó thực hiện như vậy chứ?
Ưu thương qua đi, trong tay Lữ Thiếu Khanh xuất hiện một Trữ Vật giới chỉ.
Không phải là của người khác, chính là Trữ Vật giới chỉ của Ngao Tăng, ngũ trưởng lão Ngao gia.
Lữ Thiếu Khanh vuốt ve Trữ Vật giới chỉ, vô cùng nghi hoặc: "Đã gân một tháng trôi qua rồi, hắn từ bỏ rồi sao?"
"Cứ như vậy hủy đi, sợ sẽ rất lỗ."
Kế hoạch của Lữ Thiếu Khanh là để Ngao Tăng cầm linh thạch đến chuộc chiếc Trữ Vật giới chỉ này, sau này gặp Ngao Tăng lại cướp thêm lần nữa.
Như vậy có thể kiếm được hai khoản tiền phi nghĩa.
Nhưng bây giờ đã qua lâu như vậy, bên phía Ngao Tăng cũng không có chút động tĩnh gì.
"Chẳng lẽ, Trữ Vật giới chỉ này không đáng giá năm ngàn vạn viên linh thạch?"
"Người Trung Châu đều nghèo như vậy sao?"
Lữ Thiếu Khanh vô cùng thất vọng, trong lúc hắn đang cân nhắc xem có nên dùng bạo lực phá hủy Trữ Vật giới chỉ của Ngao Tăng không, đột nhiên thân sắc hắn khẽ động, bóng dáng lóe lên rồi biến mất, tiếp theo xuất hiện ở bên ngoài.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Ngao Tăng: "Lữ Thiếu Khanh, ngươi cút ra đây cho ta!"
"Tới rồi sao?" Lữ Thiếu Khanh vui mừng, bên này đang lo lắng Ngao Tăng không đến, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến rồi.
Tống tài đồng tử, tuyệt đối không thể lạnh nhạt được.
Lữ Thiếu Khanh vừa sải bước ra, như vượt qua hư không xuất hiện trước mặt Ngao Tăng.
Ngoài cửa, Ngao Tăng một thân một mình đứng đấy.
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, trên mặt ông ta lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ: "Tên khốn kiếp, trả Trữ Vật giới chỉ lại cho ta”
Ngao Tăng tức chết rồi, làm gì có người vô sỉ như vậy chứ.
Thừa dịp ông ta hôn mê dám lấy Trữ Vật giới chỉ của ông ta đi.
Đây là toàn bộ vốn liếng ông ta gom góp cả đời đấy.
Cho nên, ngay sau khi chữa khỏi vết thương, gom góp đủ linh thạch thì lập tức giết tới đây.
Nếu không phải kiêng kị Kế Ngôn bên trong, ông ta đã sớm giết vào, đánh chết Lữ Thiếu Khanh ngay tại trận.
Lữ Thiếu Khanh cười tửm tỉm lấy Trữ Vật giới chỉ ra, giọng ôn nhu hỏi: "Linh thạch đâu?"
"Một tay giao tiền, một tay giao hàng, đây là quy củ giang hồ."
"Đưa qua đây, nếu không ta giết ngươi." Ngao Tăng nhìn thấy Trữ Vật giới chỉ của mình thì vừa lo vừa giận, hận không thể trực tiếp bổ nhào qua cướp về.
"Ngươi hung hăng với ta, ngươi có tin ta kêu sư huynh ta ra không?"
Ngao Tăng trong nháy mắt tịt ngòi.
Đại ca!" Giản Bắc lại không biết từ nơi nào xuất hiện, mặt mũi tràn đầy hiếu kì cùng chờ mong: "Ngao Tăng tới rồi sao?"
"Lần này đại ca ngươi dự định làm cái gì?" Dáng vẻ bát quái khiến hắn ta cực kỳ giống một kẻ nhiều chuyện.
Giản Bắc lao ra chú ý tới Ngao Tăng hai mắt phun ra lửa, lúc này cười ha ha một tiếng, lên tiếng chào hỏi với Ngao Tăng: "Ngũ trưởng lão, xin chào!"
Chào cọng lông!
Ngao Tăng hận đến cắn răng: "Giản Bắc, ngươi thu lưu bọn hắn là muốn là kẻ địch của ngũ gia tam phái sao?"
Giản Bắc lập tức rũ sạch trách nhiệm: "Ngũ trưởng lão, ông chớ có ăn nói lung tung, nơi này là chỗ của hẳn, ta ở đây cũng là khách đấy."
Nhà này tặng đi đúng là cao chiêu, nhìn xem, có vấn đề lập tức có thể rũ sạch sẽ.
Giản Bắc cảm thấy rất hài lòng về hành động của mình, đã sớm quên mất căn nhà này là bị lừa, hắn ta đứng ở bên cạnh, khoát khoát tay: "Ta đứng bên cạnh nhìn thôi, các ngươi tiếp tục đi."
Đối với loại chối bỏ này của Giản Bắc, Ngao Tăng ngoài hận đến nghiến răng ra thì cũng không còn cách nào khác.
Giản Bắc là dòng chính của Giản gia, thân phận bày ra ở đấy, ông ta không làm gì được.
Lữ Thiếu Khanh bên này rất kỳ quái: "Ngươi không cần tu luyện à?"
"Ngày ngày chỉ cần có chút gió thổi lay ngọn cỏ là ngươi nhảy ra liền, ngươi ít hóng chuyện một chút có thể chết sao?"
"Tu hành như đi ngược dòng nước, không tiến tức lùi, ngươi không tu luyện, ngươi chính là một phế nhân."
Giản Bắc nghe vậy, lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, vô cùng không phục: "Đại ca, ngươi đừng nói ta, ngươi thì sao?" "Trong khoảng thời gian này hoặc nhiều hoặc ít ta đều có tu luyện, ngươi thì sao, ta chưa từng thấy ngươi có dấu hiệu tu luyện đấy."
"Hàng ngày ngươi hết nằm thì ăn rồi uống, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta?
"Đúng đấy, đúng đấy" Quản Đại Ngưu cũng đi theo xuất hiện, từ đằng xa vốn cũng gật đầu, vô cùng đồng ý: "Ta chưa từng gặp tên lười biếng nào như ngươi, ngươi là người đầu tiên đấy."
Từ lúc Quản Đại Ngưu gặp Lữ Thiếu Khanh, hắn ta cũng chưa từng thấy Lữ Thiếu Khanh tu luyện lần nào.
So với Kế Ngôn đúng là một trời một vực.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, khinh bỉ hai người: "Thiên tài, biết không?”
"Thiên tài không cần tu luyện." Giản Bắc kêu lên: "Đại ca, trước đó ngươi không phải nói như vậy."
"Đó là đối với những người khác, với loại thiên tài như ta, không cần."
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu rất muốn nguýt Lữ Thiếu Khanh nhưng bọn hắn chưa bao giờ thấy Lữ Thiếu Khanh tu luyện, bọn hắn trong lúc nhất thời cũng không biết châm biếm như thế nào.
Thậm chí trong lòng không kìm được sinh ra mấy phần hoài nghi, hẳn là, tên này, thật sự không cần tu luyện?
Sau khi Lữ Thiếu Khanh hù dọa hai người thì giơ cao Trữ Vật giới chỉ trong tay lên với Ngao Tăng: "Linh thạch đâu? Lấy ra đi."
"Nếu không, ta hủy đấy."
Ngao Tăng tức giận tới mức cắn răng, sát khí khiến hai mắt ông ta đỏ bừng, như mãnh hổ, hận không thể nhắm thẳng vào người ta mà cắn: "Tiểu tử, ngươi muốn đối địch với Ngao gia ta sao?"
Giản Bắc ở bên cạnh cười lạnh.
Ngây thơ, nếu chiêu này hữu dụng với Lữ Thiếu Khanh thì Lữ Thiếu Khanh đã không ở đây dọa người rồi.
Nếu hữu dụng, hắn đã không dám đến Ngao gia ngươi gây chuyện.
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến ông †a, uy hiếp nói: "Không đưa đúng không? Ngươi có tin ta ném nó vào hầm cầu không?"
Vãi!
Buồn nôn!
Quản Đại Ngưu nói với Giản Bắc: "Thấy chưa, đê tiện chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận