Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 771 - Với Khố Lê mà nói, thứ lão ta thiếu là thời gian



Chương 771: Với Khố Lê mà nói, thứ lão ta thiếu là thời gianNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKhiêu chiến thực sự tới rồi.Trong lòng Úc Linh thầm nói.Ánh mắt nàng ta một lần rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, phát hiện Lữ Thiếu Khanh chau mày, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, trong lòng thở dài, ngươi cũng cảm thấy khó giải quyết sao?Nàng ta vừa định nói gì đó, Lữ Thiếu Khanh đã mở miệng, vừa mở miệng đã ân cần thăm hỏi rồi.“Lãi cẩu, ngươi phách lối cái quái gì, đã sống lâu như vậy rồi, sao không ngoan ngoãn ở trong nhà chờ chết đi, cứ nhất định chạy ra ngoài tìm chết vậy? Không sai, Nguyên Anh kỳ Thái gia là ta giết, một tát cả ta đánh chết ba người bọn hắn đấy. Ngươi thức thời, tốt nhất cụp đuôi chạy đi ngay cho ta, nếu không ta cũng đập chết ngươi.”Khố Lê bị một tiếng lão cẩu làm cho sửng cả người.Cả đời này của lão ta từ khi xuất đạo đến giờ bị người ta mắng không ít lần nhưng chưa hề có ai dám mắng lão ta là lão cẩu.Một tiếng lão cẩu này khiến lão ta suýt bị phá vỡ phòng ngự.“Tiểu tử, ngươi đùa với lửa rồi.” Hai mắt Khố Lê phun lửa, lão ta đột nhiên cảm thấy thanh niên Thánh tộc bây giờ chẳng hề lễ phép chút nào.Không hề tôn trọng tiền bối, cũng không hề biết tôn trọng người già.Đạo đức Thánh tộc thiếu thốn đến mức độ này rồi sao?Khố Lê đau lòng nhức óc , chờ có cơ hội nhất định phải bẩm báo lên Thánh chủ để Thánh chủ giáo dục đạo đức mở rộng cho thanh niên Thánh tộc, truyền thống kính trọng người già không thể vứt bỏ được.Mặc dù chúng ta không phải nhân tộc cấp thấp nhưng có vài thói quen tốt nào đó của nhân tộc vẫn có thể học tập.“Đùa với lửa?” Dường như Lữ Thiếu Khanh rất tức giận: “Ngươi có tin giờ ta đập chết ngươi không? Cho ngươi một cơ hội, cút ngay.”Cáo già Khố Lê nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Lữ Thiếu Khanh cười lạnh: “Tiểu tử, ngươi đừng có đứng đây giả vờ với ta. Cho dù ngươi có lợi hại mấy cũng không thể một lần duy nhất giết được ba Nguyên Anh kỳ, chắc hẳn bọn hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới để các ngươi nhặt được món hời.”“Ngươi, ngươi...” Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh thay đổi, trong tay lập tức xuất hiện một viên Tốn Ma thạch to bằng đầu người, hét lớn với Khố Lê: “Nếu ngươi không đi, đừng trách ta không khách khí với ngươi.”Lữ Thiếu Khanh càng như thế, Khố Lê càng cười vui vẻ: “Một hòn đá vụn cũng muốn dọa ta sợ sao?”“Thật sao?” Lữ Thiếu Khanh lập tức rót linh lực vào, ném Tốn Ma thạch về phía Khố Lê.Khố Lê tóm lấy, một lần nữa nói: “Một hòn đá vụn thôi mà.”Vừa mới nói xong, Tốn Ma thạch trong tay ầm một tiếng nổ tung.Uy lực nổ của Tốn Ma thạch gần bằng một kích của Kế Đan kỳ.Mặc dù Khố Lê vội vàng không kịp phòng bị vụ nổ nhưng dù sao lão ta cũng là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh kỳ.Sau khi lão ta chịu chút thương tích thì phản ứng rất nhanh, không thấy lão ta có bất kỳ động tác gì nhưng một cỗ linh lực cường đại tuôn ra tạo thành một vòng phòng hộ, ngăn cách tổn thương, bao vây Tốn Ma thạch lại.Trong mắt Lữ Thiếu Khanh và Úc Linh, Tốn Ma thạch như bị nổ trong một cái bình trong suốt.Ánh lửa bắn ra bốn phía, sương mù quanh quẩn.Giống như đánh rắm một cái, không tạo ra hiệu quả nào khác.Khố Lê không bị thương quá nặng, lão ta nhìn Tốn Ma thạch đã hóa thành tro tàn trong tay, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.Có thể làm nổ viên đá, cũng có vài phần kỳ quái.Nhưng cũng chỉ thế thôi, uy lực bình thường, có chút hiệu quả, nhưng không lớn.Lão ta lộ vẻ mặt khinh thường, loại uy lực này lão ta chẳng thèm để mắt đến.Khố Lê cười lạnh với Lữ Thiếu Khanh, nói: “Tiểu tử, đây là con bài tẩy của ngươi đấy à? Ngươi sẽ không ngây thơ đến mức tưởng có thể làm ta bị thương đấy chứ?”“Có văn hóa không? Có biết ném đá dò đường không?” Đầu tiên hắn tỷ thí với Khố Lê một lần sau đó đánh giá từ trên xuống dưới vài lượt rồi cười lạnh: “Ngươi bị thương à? Bị thương còn chưa khỏi mà dám đến tìm ta gây chuyện, chán sống à?”Sắc mặt Khố Lê tái nhợt, khí tức trầm xuống thậm chí còn có chút hỗn loạn.Lúc lão ta khống chế vụ nổ của Tốn Ma thạch linh vực vận chuyển không được thông thuận, thậm chí còn hơi phí sức.Mặc dù Khố Lê đã cố gắng hết sức để áp chế che giấu nhưng vẫn không thoát được đôi mắt của Lữ Thiếu Khanh.Khố Lê không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại nhạy cảm như vậy, trong lòng giật thót.Nhưng dù bị nhìn thấy thì Khố Lê cũng không hề bối rối, lão ta vẫn tràn đầy tự tin, thoải mái thừa nhận: “Không sai, đúng là ta đang bị thương nhưng đối phó với hai người các ngươi thì vẫn dư xài.”Bị thương rồi nên lão ta nhất định phải giành được Vĩnh Ninh thành, lão ta cần tài nguyên để chữa thương.Sau khi trải qua vụ nổ Tốn Ma thạch ban nãy Khố Lê càng thêm khẳng định phán đoán của mình.Lữ Thiếu Khanh có chút thực lực, nhưng không phải là mạnh lắm.Nguyên Anh kỳ Thái gia chắc chắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị Lữ Thiếu Khanh lợi dụng loại đá ban nãy để đánh lén đắc thủ.Đây là kết luận sau khi lão ta quan sát một khoảng thời gian.Phía sau thành chủ Vĩnh Ninh thành Úc Linh cũng chỉ có mình Lữ Thiếu Khanh, không có ai khác. Sau khi xác định xong lão ta mới dám hiện thân.Lão ta tự tin cuồng vọng, không để Lữ Thiếu Khanh vào trong mắt: “Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ngọc tỉ thành chủ, nhường chức thành chủ, ta tha chết cho các ngươi, bằng không...”Với Khố Lê mà nói, thứ lão ta thiếu là thời gian.Kế Ngôn khiến lão ta bị thương quá nặng, nếu không có đủ linh đan lương dược, lão ta cần vài năm, thậm chí là một thời gian dài hơn nữa mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.Hơn nữa khoảng thời gian trước khi khỏi hẳn, lão ta có thể duy trì được thực lực và cảnh giới vốn có đã coi như không tệ rồi.Lão ta chỉ sợ vì bị thương khiến cảnh dưới tụt dốc, thực lực vĩnh viễn bị hao tổn, hơn nữa còn bị kẻ thù tìm đến cửa, lão ta sẽ không thể nào cản được.Đây đều là những chuyện Khố Lê tuyệt đối không thể tiếp nhận được.Cho nên, lão ta không thể chờ thêm nữa rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận