Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2185: Đừng ép ta làm cá ướp muối (length: 6925)

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tỷ tiên nữ, tỷ tỷ Thần Nữ, bớt chút đi." Lữ Thiếu Khanh suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt nữ tử.
"Ngươi thông cảm cho ta chút đi, kiếm linh thạch không dễ dàng a."
Lữ Thiếu Khanh chỉ hận mình không khóc được, không đủ đáng thương.
Nếu hắn có thể khóc, hắn đã khóc rống như quỷ nhỏ rồi.
Vì cái gì, vì cái gì trong lòng nghĩ đến chuyện bi thương, mình lại không khóc được?
Nước mắt đâu?
Ai, quả nhiên, mình vẫn là không thể vi phạm lương tâm.
Nữ tử đối mặt với Lữ Thiếu Khanh gào khóc, khô khan gào, một chút nước mắt cũng không có.
Nàng đã sớm quen Lữ Thiếu Khanh đến không thể quen hơn.
Nàng không nói gì, mà chỉ lặng lẽ nhìn Lữ Thiếu Khanh biểu diễn.
Thấy sự đáng thương của mình hoàn toàn không có tác dụng, Lữ Thiếu Khanh cũng không gào nữa, hắn tức giận nhìn nữ tử, "Không được, giá của ngươi quá cao, ta không làm được."
"Ngươi là Đại Thừa kỳ!" Nữ tử lạnh lùng nói, "Một tháng năm trăm vạn, cao sao?"
"Thấy cao thì đó là vấn đề của ngươi, tự mình nghĩ lại cho kỹ."
Ta khỉ!
Lữ Thiếu Khanh giận tím mặt, con mẹ nó, đã cố tình tăng giá còn muốn pua ta?
"Đúng nga, ngươi cũng nhắc ta, ta là Đại Thừa kỳ." Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực, "Ta cứ ở thế giới này hưởng thụ thời gian là được."
"Dù sao Tiên Giới có vấn đề, ta cũng không định lên trên đó."
"Ngươi đúng là đồ quỷ, ta lười hầu hạ."
Sắc mặt nữ tử khó coi đi vài phần.
Không nói những cái khác, Lữ Thiếu Khanh nói muốn ở thế giới này ăn rồi chờ chết không muốn phát triển, đúng là rất có thể.
Nàng biết rõ tính cách của Lữ Thiếu Khanh.
Nguyện vọng lớn nhất của Lữ Thiếu Khanh chính là làm một con cá muối.
Nếu không phải bên cạnh có Kế Ngôn đối thủ cạnh tranh, thúc giục hắn, Lữ Thiếu Khanh chắc chắn sẽ chậm rãi ở Thiên Ngự phong này làm trạch nam, thực lực tùy duyên mà tăng lên.
Hiện tại Lữ Thiếu Khanh đã là Đại Thừa kỳ, đạt đến cảnh giới cao nhất mà thế giới vị diện này có thể đạt tới.
Ở trong thế giới vị diện này, cảnh giới đã không thể tiếp tục tăng lên.
Hạn mức tăng lên thực lực cũng không nhiều, hoàn toàn có thể không vội.
Đồng thời, với thực lực của Lữ Thiếu Khanh thì ở thế giới vị diện này đủ sức đi ngang, không có mấy người là đối thủ của hắn.
Nói một câu, Lữ Thiếu Khanh ở thế giới vị diện này đã vô địch.
Hoàn toàn có thể làm một con cá muối, ăn rồi chờ chết.
Nói cách khác, Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không cần dựa vào thời gian trong phòng để tu luyện.
Lữ Thiếu Khanh không tiến bộ, nàng cũng không có cách nào khôi phục.
Nữ tử thầm mắng, ghê tởm hỗn trướng nhân loại.
Đồng thời nàng cũng rất bất đắc dĩ.
Nàng bây giờ còn cần Lữ Thiếu Khanh tiếp tục tiến bộ.
Nàng và Lữ Thiếu Khanh có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, Lữ Thiếu Khanh nằm ườn, nàng cũng phế đi.
Ghê tởm hỗn trướng.
Nữ tử trong lòng lần nữa mắng một câu, ánh mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, lộ ra vẻ buồn bực.
Nữ tử lạnh lùng nói, "Một tháng năm trăm vạn, không thể bớt, ngươi có thể muốn thứ khác."
Nữ tử không thể không cúi đầu, dù sao, nàng còn muốn tiến bộ.
May là toàn thân nàng được bao phủ trong sương mù, khiến Lữ Thiếu Khanh nhìn không rõ vẻ mặt, nếu không với sự thông minh của Lữ Thiếu Khanh, chắc chắn sẽ biết nên làm thế nào.
Nàng cũng lười mặc cả với Lữ Thiếu Khanh, mặc cả, nàng có thể đoán được Lữ Thiếu Khanh sẽ trả lời như thế nào.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, giọng bình thản, lại dịu dàng, "Có thể đưa ta một trăm hai tỷ linh thạch được không?"
"Không thể!" Nữ tử lạnh giọng, "Đổi cái khác."
Nếu ta có linh thạch, ta còn cần dựa vào ngươi cái tên hỗn trướng này?
"Thế nhưng, ta chỉ cần linh thạch mà." Lữ Thiếu Khanh thở dài bắt đầu, lộ ra vô cùng u sầu, "Đối với ta mà nói, chúng không đơn thuần là linh thạch, mà còn là sự phấn đấu của ta, là do một viên một viên ta kiếm được, bên trong tràn đầy máu và mồ hôi của ta, cùng nước mắt, . . . . ."
Vừa nói, Lữ Thiếu Khanh càng kích động, chỉ vào nữ tử quát, "Đưa linh thạch cho ta!"
"Ngươi cái đồ trộm cắp, đưa ta. . ."
Nói chưa hết lời, Lữ Thiếu Khanh đã biến mất trước mắt nàng.
"Hỗn trướng gia hỏa!"
Chốc lát sau, Lữ Thiếu Khanh từ bên ngoài tiến đến, chỉ vào nữ tử gầm thét, "Đồ có quyền!"
"Có ngon thì đừng đá người!"
Giọng nữ tử vẫn lạnh lẽo như trước, "Ngươi nói nhảm nữa thử xem?"
Mẹ nó, ghét nhất bọn có quyền.
Có giỏi thì cho ta một quyền hạn của người quản lý thử xem?
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào nữ tử quát, "Vậy ngươi đáp ứng ta một chuyện."
"Không được sự đồng ý của ta, linh thạch của ta, ngươi không được lấy một viên nào."
Nữ tử nhíu mày, "Đổi cái khác."
"Không đổi!" Lữ Thiếu Khanh hung hăng đập một tay lên quầy, đập đến rung cả lên.
Nữ tử không quen, lại đá hắn ra ngoài.
"A a. . ."
Lữ Thiếu Khanh tiến vào, tức giận đấm ngực, như là Kim Cương vậy.
Chưa đấm mấy cái, đã nghẹn một hơi.
Nữ tử lên tiếng, thanh âm trong trẻo vang vọng, "Thái độ của ngươi không nói chuyện được."
Ta khỉ!
Lữ Thiếu Khanh há miệng, chỉ vào nữ tử run rẩy hai lần, cuối cùng lại đột nhiên đấm mình hai cái.
"Rốt cuộc là ai thái độ không tốt?" Lữ Thiếu Khanh chỉ hận mình không đủ lớn tiếng, hắn phẫn nộ gầm thét.
"Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng." Nữ tử lạnh lùng mở miệng, đưa tối hậu thư, "Không đồng ý, thì ai đi đường nấy."
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục gào lên, giọng cũng kiên quyết không kém, "Đưa ta linh thạch, không thì thề đi là không lấy trộm một viên linh thạch nào của ta."
Lữ Thiếu Khanh hung tợn nhìn chằm chằm nữ tử, hắn không định nhượng bộ, thề sẽ đối đầu đến cùng với đồ có quyền.
Trên thực tế, Lữ Thiếu Khanh cũng không có gì để muốn.
Công pháp, tâm pháp, bí tịch? Hắn tự nhận trong tay đã có đủ rồi, tham lam quá cũng không tốt.
Thân phận của nữ tử, mục đích những thứ đó, hắn không phải là không tò mò, nhưng nghĩ đến có hỏi cũng không được, còn không bằng đợi sau này từ từ biết rõ.
Bây giờ chủ yếu là bảo vệ túi tiền sau này của mình an toàn.
Hắn không muốn công sức của mình kiếm linh thạch lại bị người khác cầm đi.
Ánh mắt nữ tử sắc bén bắn thẳng vào Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh ngẩng cao đầu ưỡn ngực, không hề sợ hãi đối đầu với ánh mắt nữ tử.
Ánh mắt hai người va vào nhau trên không trung.
Cuối cùng, nữ tử nhàn nhạt nói, "Ta đáp ứng ngươi, ta có thể cam đoan."
Lữ Thiếu Khanh vui mừng, giọng lại lớn hơn mấy phần, đó là âm lượng của kẻ chiến thắng, đinh tai nhức óc, "Thề, ta muốn ngươi thề ba ngón tay, cam đoan tính là cái gì."
"Cút. . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận