Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3296: Cố gắng một cái, thật liên quan gì đến ngươi (length: 6617)

"Móa!" Phục Thái Lương chửi thề.
"Mẹ!" Quản Vọng cũng chửi thề.
Cả hai người gần như cùng lúc trợn trắng mắt.
Sau khi chửi thề, Phục Thái Lương liền quay sang chửi thẳng mặt Lữ Thiếu Khanh, "Hỗn đản, đừng có lôi hai chữ đó ra!"
"Lăng Tiêu phái chưa từng có ai hèn nhát!"
"Ngươi đừng có mà làm mất mặt môn phái!"
Tức chết mất thôi!
Đám hậu bối hỗn láo kia dạy dỗ đệ tử kiểu gì vậy?
Hở chút là đòi đầu hàng.
Không biết rằng có một số việc còn quan trọng hơn cả cái chết sao?
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Tổ sư nói không sai, Lăng Tiêu phái không có ai hèn nhát, nhưng nhất định phải có mắt nhìn người. . ."
Phục Thái Lương tức giận đến giơ tay lên, "Ta đánh chết ngươi có tin không?"
Có mắt nhìn người?
Có mắt nhìn người cũng không phải dùng vào chuyện này.
Lữ Thiếu Khanh lập tức nói với Phong Tần, "Tổ sư nương, ngươi nhìn xem, tổ sư bắt nạt ta!"
Phụt!
Phục Thái Lương phun máu, hắn không muốn nói gì nữa.
Quản Vọng ở bên cạnh thấy mà sinh lòng đồng cảm.
Thật sự là đáng thương, lại gặp phải một đứa đệ tử như thế, đau đầu quá đi.
Quản Vọng lên tiếng, "Tiểu tử ngươi, bớt nói hươu nói vượn đi."
Quản Vọng thấy được cái bóng của chính mình trên người Phục Thái Lương, vì vậy, hắn nhất định phải giúp Phục Thái Lương, người cùng cảnh ngộ.
Cuộc đời đúng là không dễ dàng a.
Lữ Thiếu Khanh hừ mũi coi thường, "Ta nói sự thật mà, có nói hươu nói vượn gì đâu."
"Ngươi nói đi, có phải là một cách không?"
"Người thức thời mới là tuấn kiệt, đầu hàng không có gì là mất mặt!"
"Đồng hương, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi cố gắng một phen, vì mọi người, nhờ đấy. . . ."
Quản Vọng vốn không hiểu ý của Lữ Thiếu Khanh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của tên tiểu tử hỗn láo đó hướng tới mình thì Quản Vọng giận tím mặt.
"Hỗn đản!" Quản Vọng nổi giận, "Sao ngươi không tự mình đi đi?"
Lữ Thiếu Khanh hất tóc, "Cũng không biết bọn chúng có thích dị vực phong tình không nữa!"
"Haiz, tóc trắng cả rồi, ta lại sợ dọa bọn chúng. . ."
"Cho nên, đồng hương, vì mọi người, ngươi cố gắng một chút đi, thực sự là liên quan tới ngươi đấy!"
Mẹ kiếp!
Quản Vọng mặt không chút cảm xúc nói với Nguyệt, "Tiền bối, có cách nào giết chết hắn không?"
Phục Thái Lương ôm mặt, nhức đầu không thôi, "Môn phái dạy kiểu gì vậy. . . ."
Phong Tần lại cười, nàng biết Lữ Thiếu Khanh bề ngoài thì nhẹ nhàng vậy thôi, chứ bên trong đang chịu áp lực rất lớn, nàng nói với Lữ Thiếu Khanh, "Thiếu Khanh, không cần tạo áp lực cho mình lớn quá."
"Coi như đến cuối cùng không còn cách nào thì chúng ta cũng sẽ không trách ngươi."
"Không phải chỉ là chết một lần thôi sao? Có gì mà phải sợ. . ."
Lời nói nhẹ nhàng của Phong Tần khiến Lữ Thiếu Khanh im lặng một lát, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, "Được rồi, chết thì chết thôi!"
"Vẫn là câu nói kia, chuẩn bị di ngôn đi."
"Ngô, tổ sư nương, ngươi tranh thủ lúc này bắt tổ sư thú thật, xem hắn có chuyện gì có lỗi với nàng hay không. . ."
Phục Thái Lương tức chết, tại sao lại quay sang ta rồi, "Ngươi cút!"
"Ầm ầm!"
Xa xa vang lên một tiếng nổ lớn, Kế Ngôn lại lần nữa bị đánh xuống, biến mất vào trong Hỗn Độn.
Phạm vi vỡ tan giữa thiên địa ngày càng lớn, sóng xung kích do vụ nổ tạo ra khiến mọi người buộc phải rút lui thêm lần nữa.
"Nhị sư huynh," nhìn Kế Ngôn bị đánh bay đi, Tiêu Y không nhịn được lo lắng hỏi, "Ngươi không đi giúp sao?"
"Giúp?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại, "Giúp cái gì?"
"Không phải chỉ là Tiên Đế thôi sao? Hơn nữa còn không phải là Tiên Đế thật sự, muốn ta ra tay, ta không có rảnh!"
Ba vị Tiên Đế trông có vẻ ở ngay trước mắt, nhưng thực tế lại ở tít tận chân trời.
Bọn chúng còn chưa thực sự trở về.
Vì khoảng cách quá xa, nên bọn chúng không thể phát huy toàn bộ thực lực.
"Ông!"
Kế Ngôn từ trong hỗn độn giết ra, giờ phút này hắn đã bị thương chút ít, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Ý chí chiến đấu của hắn ngày càng cao, khí tức càng thêm nóng rực.
Không cần nhiều lời, kiếm quang ngút trời đã thể hiện thái độ của hắn.
Chiến đấu không có điểm dừng!
"Thật là gan dạ!"
Giữa thiên địa lại lần nữa vang vọng tiếng quát lớn, ba vị Tiên Đế ở nơi xa tựa hồ cũng nổi giận.
"Chết!"
Trong tiếng quát lớn, những ngón tay khổng lồ giữa thiên địa lại lần nữa hội tụ, trấn áp xuống Kế Ngôn.
Do khoảng cách xa, ba vị Tiên Đế không thể thi triển quá nhiều thủ đoạn, đòn công kích của chúng chỉ thể hiện một phần mười.
Chỉ có thể điều động sương mù Luân Hồi giữa thiên địa để tấn công Kế Ngôn.
Nhưng mà những chiêu thức giống nhau như vậy không có quá nhiều tác dụng với Kế Ngôn.
Vừa lao vào Hỗn Độn, Kế Ngôn đã vung kiếm, chém đứt ngón tay đó, kiếm ý sắc bén lại lần nữa khuấy đảo, giữa thiên địa lại lần nữa trở nên thanh tĩnh.
Chiến đấu cứ thế tiếp tục kéo dài.
Ba vị Tiên Đế ở nơi xa ra tay với Kế Ngôn, còn Kế Ngôn hết lần này đến lần khác ngăn cản các đòn công kích của Tiên Đế.
Sức chiến đấu cực mạnh khiến những người đang theo dõi đều kinh hãi không thôi.
"Thật mạnh. . ." Quản Vọng da đầu tê rần, cảm thán không thôi.
Biết Kế Ngôn lợi hại, nhưng không ngờ Kế Ngôn lại lợi hại đến thế.
Phải biết rằng đối thủ là Tiên Đế, dù là ra tay từ xa, uy lực cũng không phải là người thường có thể ngăn cản được.
Đừng nói là một vị nửa bước Tiên Đế, dù là mười vị hay một trăm vị nửa bước Tiên Đế cũng không có khả năng ngăn cản được.
Kế Ngôn không chỉ ngăn cản được một mình, mà còn lấy công làm chủ.
Dùng phương thức mạnh mẽ, thái độ cường thế để đánh tan công kích của Tiên Đế.
Lực công kích sắc bén đến cực điểm như vậy, quả thật hiếm có, thậm chí có thể nói, xưa nay chưa từng có, sau này cũng không còn ai.
"Nếu như là như vậy thì cũng còn tốt. . ." Phục Thái Lương không nhịn được nói.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì Kế Ngôn tuyệt đối sẽ không thua.
Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa nói với Phong Tần, "Tổ sư nương, chẳng lẽ nàng coi trọng tổ sư ta là vì hắn thông minh lắm sao?"
Phục Thái Lương, "Hỗn đản!"
Nguyệt nhìn Kế Ngôn ở phía xa, giọng nói trầm thấp, "Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn. . ."
Lữ Thiếu Khanh lập tức hỏi, "Sư huynh ta thế nào?"
Nguyệt tức chết, thực sự muốn đánh chết tên hỗn đản này.
Nàng quát, "Đây còn chưa phải là thực lực thật sự của Tiên Đế, đã đáng sợ như vậy rồi, ngươi nói xem, đánh làm sao?"
Lữ Thiếu Khanh rất tán thành gật đầu, "Vậy nên, ta đã sớm nói là muốn đầu hàng rồi mà, dựa vào các ngươi là dựa không được. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận