Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2733: Ngươi nhất định có rất nhiều tiên thạch a? (length: 6407)

"Đúng vậy, ta người này tự hiểu bản thân nhất."
"Không có điểm tự hiểu bản thân, làm sao tại Tiên Giới sống sót?"
"Không có Quang Minh thành che chở, ta cùng sư muội ta đã sớm thành cát bụi."
"Nói đến, cũng phải cảm tạ Mục Phảng công tử, càng thêm phải cảm tạ Mục Giương Tiên Quân sáng tạo Quang Minh thành, các ngươi chính là những người Cứu Thế Chủ. . ."
Tiêu Y bên cạnh thấy ngẩn người một chút, cái màn nịnh hót này thật là trôi chảy.
Bất quá, Tiêu Y nhìn Mục Phảng đầu đã dần dần ngẩng lên, lỗ mũi hếch lên trời, trong lòng tràn đầy đồng tình.
Xong đời.
Gã này chết chắc.
Tiêu Y hiểu rõ nhị sư huynh của mình rất rõ.
Khi dễ nhị sư huynh thì hắn không sao, nhưng khi dễ Đại sư huynh, Thần Tiên đến cũng vô dụng.
Tiêu Y cười hề hề ôm Tiểu Hắc, tìm một chỗ, thoải mái ngồi xuống, chuẩn bị xem kịch.
Tiêu Y vừa vào trạng thái xem kịch, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói, "Hắn là sư đệ của Kế Ngôn công tử?"
Tiêu Y ngẩng đầu, không nhìn thấy mặt Ân Minh Ngọc, đầu có chút ngửa ra sau, đối diện ánh mắt Ân Minh Ngọc, "Đúng vậy, chẳng lẽ còn có thể giả?"
"Ta thấy là giả!" Ân Minh Ngọc lạnh lùng mở miệng, bộ ngực rung lên một cái, "Ta đã từng gặp Kế Ngôn công tử, Kế Ngôn công tử cùng hắn hoàn toàn khác nhau."
Kế Ngôn là Kiếm Thần cao ngạo, ở trên cao, sinh ra đã cấm gần, đối với bất cứ ai đều một thái độ lạnh nhạt, không gần không xa, giữ một khoảng cách thích hợp.
Còn bộ dạng Lữ Thiếu Khanh đối với Mục Phảng, giống như một tiểu nhân nịnh bợ, không ngừng vuốt mông ngựa lấy lòng Mục Phảng.
Không biết còn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh là chó săn của Mục Phảng.
Ân Minh Ngọc lắc đầu, không dám tin Kế Ngôn, vị công tử như thần sẽ có một sư đệ như thế này.
Có thể dạy dỗ ra Kế Ngôn công tử như vậy, sư phụ nhất định phải là người mắt tinh tường, sao có thể tìm được một đồ đệ giống như tiểu nhân thế này được?
Chưa nói đến, nói ra mất mặt.
"Ngươi biết cái gì?" Tiêu Y cười nhếch mép, ngực lớn thì đầu không não, quả nhiên là chân lý.
"Hừ, ta thấy dáng vẻ nịnh hót của nhị sư huynh ngươi, căn bản không thể nào là sư đệ của Kế Ngôn công tử." Ân Minh Ngọc nhìn Lữ Thiếu Khanh bằng ánh mắt tràn đầy coi thường.
Một kẻ hèn nhát.
"Ha ha, ngươi cứ xem đi." Tiêu Y lười giải thích, cười hắc hắc, trong lòng tràn đầy đắc ý.
Lát nữa ngươi sẽ biết nhị sư huynh ta lợi hại cỡ nào.
Tiêu Y rất chờ đợi lát nữa sẽ nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc của Ân Minh Ngọc.
Lữ Thiếu Khanh một trận vuốt mông ngựa làm Mục Phảng vô cùng thông suốt, khí uất ức lúc trước ở chỗ Kế Ngôn tan thành mây khói, hắn không nhịn được cười ha ha bắt đầu, "Ngươi cái tên này, ta thích!"
"Có mắt nhìn, ha ha. . ."
Vừa cười, vừa nhìn về phía Ân Minh Ngọc bên cạnh.
Ánh mắt đắc ý làm Ân Minh Ngọc có cảm giác buồn nôn.
Mục Phảng theo đuổi Ân Minh Ngọc, nhưng Ân Minh Ngọc phản cảm với Mục Phảng.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh nịnh nọt Mục Phảng như vậy, nàng cũng thấy ghét Lữ Thiếu Khanh luôn.
Ân Minh Ngọc lùi lại một bước, ghét bỏ nói, "Thật buồn nôn!"
Tiêu Y rất tán thành, "Đúng, rất buồn nôn."
Ân Minh Ngọc không khách khí nói, "Ta nói nhị sư huynh ngươi đấy!"
Đến loại người như Mục Phảng mà cũng muốn nịnh bợ, đúng là quá buồn nôn?
Tiêu Y bĩu môi, "Ta nói Mục Phảng đó!"
"Đơn giản là ngu đến mức buồn nôn."
Ân Minh Ngọc đầu tiên ngây ra, sau đó cười lạnh, "Chắc ngươi không định nói cho ta, nhị sư huynh của ngươi có mục đích khác chứ?"
"Ngươi cứ xem sẽ rõ!"
Ân Minh Ngọc nhìn Lữ Thiếu Khanh, vừa hay lại nghe được tiếng của Lữ Thiếu Khanh vang lên, "Mục Phảng công tử, ngươi là hậu nhân Tiên Quân, mà Tiên Quân lại là Phó thành chủ, chắc chắn có rất nhiều tiên thạch a?"
"Tiên thạch?" Mục Phảng khinh thường nói, "Tác dụng của tiên thạch đã giảm mạnh, chẳng còn tác dụng gì."
"Bất quá ta quả thật còn không ít, tuy rằng không có tác dụng lớn, nhưng giữ lại cũng không chiếm chỗ, sao? Ngươi muốn?"
"Muốn chứ!" Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, mắt híp lại, cười càng thêm vui vẻ, "Tiên thạch, ai cũng thích, ai mà không muốn?"
Ân Minh Ngọc im lặng, vốn không muốn nhả rãnh, nhưng vẫn là không nhịn được, nàng nhả rãnh với Tiêu Y, "Hắn tuyệt đối là giả."
"Làm sao có thể là sư đệ của Kế Ngôn công tử được!"
Trong giọng Ân Minh Ngọc, vẻ ghét bỏ càng rõ ràng, tham lam tầm thường, thứ chợ búa.
"Ha ha!" Mục Phảng cười càng lớn tiếng hơn, đây chính là sư đệ của Kế Ngôn?
Một kẻ ngu ngốc hám tài, không đáng nhắc đến.
Kế Ngôn, ta sẽ hung hăng làm nhục sư đệ ngươi, buồn nôn chết ngươi.
Hắn cười lạnh, "Ta thì có tiên thạch, nhưng vì sao phải cho ngươi?"
"Đúng vậy a, vì sao lại cho ta?" Lữ Thiếu Khanh cau mày suy nghĩ, nhìn Mục Phảng, "Hay là, ngươi phát tâm làm chuyện thiện cho ta?"
"Ngươi cũng nói, giá trị tiên thạch không lớn, đều cho ta đi, coi như kết giao bằng hữu, như thế nào?"
"Bằng hữu?" Mục Phảng cười lạnh càng thêm lợi hại, người hơi ngả ra sau, tựa hồ muốn tránh xa Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi xứng sao?"
"Mục Phảng ta không dễ gì kết giao bằng hữu."
"Không kết giao bằng hữu a?" Lữ Thiếu Khanh buồn rầu, "Vậy thì khó rồi, đúng rồi, ngươi có bao nhiêu tiên thạch?"
"100 tỷ có không?"
100 tỷ?
Nụ cười của Mục Phảng đông cứng lại, lập tức quát lớn, "Ngu xuẩn, 100 tỷ? Ai sẽ giữ nhiều tiên thạch đến thế?"
"100 tỷ không có, 10 tỷ thì sao?" Lữ Thiếu Khanh thở dài, "Ngươi đừng nói cho ta, ngươi 10 tỷ cũng không có chứ?"
"Hừ!" Mục Phảng lần nữa có chút ngẩng đầu lên, "10 tỷ? 50 tỷ ta cũng có."
"Quá tốt rồi!" Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên.
Mục Phảng kỳ quái, không vui, "Ta có bao nhiêu tiên thạch thì có liên quan gì tới ngươi?"
"Đương nhiên là có liên quan đến ta a!" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói, "Ngươi thật không định cho ta sao?"
"Có thể cho ngươi!" Mục Phảng lại cười lạnh, ánh mắt tràn ngập khinh thường, "Chỉ cần ngươi đi theo ta, tiên thạch cho ngươi thì đã sao?"
Ân Minh Ngọc bên cạnh không nhịn được lắc đầu, "Nói hay thì là đi theo, nói không hay thì là làm chó."
"Người bình thường cũng sẽ không đáp ứng!"
Mục Phảng đây là đang cố ý làm nhục Lữ Thiếu Khanh.
Nàng nhìn Lữ Thiếu Khanh, ngươi có bình thường không vậy?
Nhưng nàng thấy Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, cười tủm tỉm nói, "Được. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận