Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 474 - Cần lên kế hoạch sao? (tt)



Chương 474: Cần lên kế hoạch sao? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmA?Lữ Thiếu Khanh không kìm được nhìn Nhan Hồng Vũ thêm một cái: “Cô nàng này vẫn có chút đầu óc, chỉ là không nhiều thôi.”Nhan Hồng Vũ kỳ quái, vì sao lại nói như vậy.“Đến lúc đó, nếu phải chạy trốn, ai còn chiếu cố các ngươi nữa? Các ngươi tự cầu phúc đi.”Nhan Hồng Vũ tức chết, tên đáng ghét, nói nghe khí khái hào hùng thế, quả nhiên không phải người tốt lành gì.Nhan Hồng Vũ thực sự không muốn nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh.Tên khốn kiếp này rất biết chọc tức người khác.Nói chuyện với hắn rất dễ bị cao huyết áp, cũng dễ bị tức chết.Đoạn đường tiếp theo không ai nói gì, tốc độ của phi chu cực nhanh, Trần thành cũng nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.Phi chu đi vào trong Trần thành, nhìn thấy cờ Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo cắm trong Trần thành, hai người Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân nghiến răng ken két, hận ý trùng thiên.Ngày xưa Nhan gia mới là chúa tể nơi này, bây giờ lại bị người ta chiếm lấy.Hai tỷ đệ hận không thể xông vào, lôi người Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo ra giết sạch sành sanh.Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đứng ở đầu thuyền, nhìn Trần thành.Trần thành giờ thiếu đi vài phần sinh khí, tăng thêm vài phần sát khí.Người đi trên đường phố không nhiều, rất nhiều người đều vội vàng lướt qua, cúi đầu không dám tùy tiện nói chuyện.Trên mặt đất, trên trời đệ tử Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo đi tuần tra như là ác khuyển, đằng đằng sát khí.Trong không khí mơ hồ tràn ngập mùi tanh gay mũi.Tường đổ vách xiêu, tường thành đỏ sậm, mặt đất đều như đang nói lên sự bi thảm của Nhan gia.Hai người Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Tân quỳ gối trên boong tàu nhìn Trần thành, lệ rơi đầy mặt, thấp giọng nghẹn ngào.Thần thức của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh quét qua Trần thành thì có thể biết rất nhiều tin tức.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Rất ác độc, chẳng những muốn tru cửu tộc, ngay cả thập tộc cũng giết.”“Ngay cả phàm nhân đều không buông tha, quá độc ác.”Từ những lời bàn luận của một số người trong thành bọn họ biết, sau khi hai phái đánh bại Nhan gia, chiếm cứ Trần thành liền tiến hành thanh tẩy Trần thành.Tộc nhân Nhan gì, cho dù là bàng chi hay dòng chính, tất cả đều bị giết chết.Không tiếp nhận đầu hàng.Trong vòng một đêm, mấy ngàn tộc nhân Nhan gia hầu như đã tử thương không còn ai.Những gia tộc có quan hệ tốt với Nhan gia, nói chuyện giúp Nhan gia, thông gia của Nhan gia cũng đều lọt vào công kích của hai phái.Rất nhiều người đều lần lượt phủi sạch quan hệ với Nhan gia.Trong thời gian vài ngày, trong Trần thành đầu người cuồn cuộn, máu chảy thành sông.Hơn nữa trong số những người tử thương bao gồm rất nhiều phàm nhân.“Keng!”Vô Khâu kiếm bay tới, rơi vào tay Kế Ngôn, dường như cảm nhận được sát khí của chủ nhân, Vô Khâu kiếm sáng lên quang mang nhàn nhạt, một cỗ khí tức sắc bén tràn ngập.Kế Ngôn lăng không lao đến bay về phía Trần thành.Lữ Thiếu Khanh sờ lên cằm, không ngừng cười khì khì: “Chết chắc.”Chỉ riêng việc Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo ra tay với phàm nhân đã chọc giận Kế Ngôn rồi.Hôm nay Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo chắc chắn sẽ bị hủy diệt.Hai người Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Tân kích động, nhìn Kế Ngôn phi thân bay đi, trong ánh mắt tràn đầy chờ đợi, bọn hắn hi vọng Kế Ngôn có thể giúp bọn hắn báo thù.Tuy nhiên, Kế Ngôn rời đi, Lữ Thiếu Khanh vẫn đứng ở nơi này bất động, tay sờ cằm, nhìn chằm chằm hai người.“Công tử, còn có chuyện gì sao?”Nhan Hồng Vũ trong lòng kinh nghi bất định, không biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.Ngươi không đi hỗ trợ sao?“Ta phải ở đây trông chừng các ngươi, tránh để các ngươi trộm thuyền của ta đi.”“Thuyền này của ta đắt lắm.”Nhan Hồng Vũ tức chếtTrần thành, sau núi Nhan gia ngày xưa.Hai vị lão giả ngồi đối diện nhau, trước mặt hai người trưng bày linh trà nóng hổi.Một vị lão giả ngậm miệng, ăn nói ý tứ.Dưới hàng lông mày màu trắng ẩn giấu đôi mắt chứa ánh mắt tàn nhẫn.Một vị lão giả gương mặt đôn hậu, mỉm cười như Phật Di Lặc, như một vị lão nhân hiền lành.Hai người chính là Tất Kiển giáo chủ Phong Lôi giáo và Đạm Đài Trung Đại trưởng lão Ngân Nguyệt tông.Trên gương mặt thon gầy của Tất Kiển nở nụ cười mỉm, đôi môi xám trắng, giống hai mảnh lá liễu, để lộ ra vài phần cay nghiệt, hắn ta bưng một chén linh trà lên, hít sâu một cái, lộ ra vẻ hài lòng: “Trà này cũng không tệ.”“Nhan gia cũng rất biết hưởng thụ.”Đạm Đài Trung cũng bưng lên, cười nhạt một tiếng, nụ cười khiến người ta có vài phần hảo cảm.Nhưng chỉ những người hiểu rõ gã mới biết được sự hung ác và giảo hoạt của gã.“Haha, giờ chẳng phải cũng là đồ của hai chúng ta sao?”“Haha.”“Nhan gia đã diệt, hiện tại toàn bộ phía đông Đông Châu đều là thiên hạ của hai phái chúng ta.”Nụ cười trên mặt Tất Kiển rất thật lòng, hông có Nhan gia, có thể xưng là thế lực lớn ở nơi này cũng chỉ có Phong Lôi giáo và Ngân Nguyệt tông.Hơn nữa!Trong mắt Tất Kiển thêm vài tia an tâm, người mạnh nhất Ngân Nguyệt tông cũng đang an vị ngay trước mặt hắn ta.Thực lực Đạm Đài Trung chẳng qua chỉ là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng hai, không phải đối thủ của Nguyên Anh trung kỳ hắn ta.Tương lai, nhất định là thiên hạ của Phong Lôi giáo hắn ta.Thậm chí!Tia an tâm trong mắt Tất Kiển lóe thêm vài phần hung ác.Nếu như thời cơ phù hợp, diệt trừ Đạm Đài Trung trước mặt, tương lai chắc chắn Phong Lôi giáo sẽ trở thành bá chủ duy nhất ở nơi này.Đáng tiếc!Tia hung ác của Tất Kiển nhanh chóng bị đánh tan.Vừa ăn Nhan gia, còn chưa tiêu hóa xong.Nếu giờ trở mặt với Ngân Nguyệt tông sẽ chỉ khiến những người khác ngồi làm ngư ông đắc lợi, bây giờ không phải là cơ hội tốt để hạ thủ Ngân Nguyệt tông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận