Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1307: Có thể ăn

Chương 1307: Có thể ănChương 1307: Có thể ăn
"Ta tác chiến trên đất của mình mà còn sợ hai kẻ ngoại lai các ngươi sao?"
Trong tiếng lầm bầm của Lữ Thiếu Khanh, khói dây đặc dần dần tản đi.
Đang lúc Lữ Thiếu Khanh mở to hai mắt, muốn nhìn rõ thì bỗng nhiên hai tiếng sấm vang lên.
Tia chớp màu đen và màu vàng xuất hiện trên đầu Lữ Thiếu Khanh, hung hăng đánh về phía hắn.
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, trên bầu trời, quả cầu bị hắn chém thành bốn múi không biết lại một lần nữa khôi phục thành quả cầu từ bao giờ.
Nó treo lơ lửng trên trời, chung quanh quanh quẩn tia chớp hai loại màu sắc. Mặc dù hai quả cầu dung hợp với nhau nhưng vào giờ khắc này, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy bọn chúng trộn lại thành một thể, chẳng phân biệt được lãn nhau, đây chính là một quả cầu hoàn chỉnh.
"Âm, ầm!"
Hai loại tia chớp màu đen, màu vàng đánh từng đạo xuống.
Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt bị lôi trì bao phủ, tia chớp hai loại màu sắc mang theo sát ý lạnh thấu xương muốn đánh hắn thành mảnh vụn.
Dường như khi đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, bọn chúng đã buông tay liên kết, cùng nhau đối phó Lữ Thiếu Khanh.
"Fuck, thành hỗn cầu, quả nhiên là một phe."
Lữ Thiếu Khanh há miệng mắng to, không lui mà tiến tới. Đến nước này, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt khai chiến với hai vị đại lão.
"Hỗn cầu, ta không tin ngươi còn có thể có nhiều sức lực như vậy!"
"Không Hỏa!"
"Thiên Tinh Hỏal"
"Ly Hỏa Phần Thiên..."
"Âm!"
Từng đạo thiểm điện bổ lên người Lữ Thiếu Khanh, nguyên anh màu đen không tì vết trong nháy mắt trầy da sứt thịt, năng lượng tinh thuần hóa thành máu tươi chảy như dòng nước.
Tia chớp màu vàng giống như thần hỏa, rơi lên người hắn khiến hắn như đưa thân vào trong Hỏa Diệm sơn, nhiệt độ kinh khủng đang hòa tan cơ thể hẳn.
Tia chớp màu đen tựa như hàn băng, khí lạnh từng đợt tựa như có thể khiến linh hồn hắn đông cứng lại.
Tâng khôi giáp trên người nguyên anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản được mấy đạo thiểm điện, cuối cùng hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất.
Lữ Thiếu Khanh xách Mặc Quân kiếm xông lên trời.
Ánh mắt hắn tàn bạo, nghiến chặt hàm răng, mặc cho tia chớp rơi xuống, không né không tránh.
Giờ khắc này Lữ Thiếu Khanh giống như một vị chiến sĩ không sợ hãi, tay cầm vũ khí sắc bén phát động công kích về phía kẻ địch.
Mặc dù tia chớp hung mãnh, mỗi một tia chớp cũng có thể làm cho hắn đau đến không muốn sống.
Nhưng cũng không khiến hắn lập tức mất đi năng lực hành động, trên người hắn vết thương chồng chất. Lữ Thiếu Khanh suy đoán có lẽ sức mạnh của hai hỗn cầu đã yếu bớt.
Hoặc liên quan đến cốt chuyện cuộc đời hắn không bình thường, lúc hắn đột phá Nguyên Anh kỳ từng bị tia chớp màu đen đánh, cũng có thể hấp thu được tia chớp màu đen.
Tia chớp màu vàng và tia chớp màu đen hẳn là đồng căn đồng nguyên cho nên hắn có thể chịu đựng được công kích của hai loại tia chớp.
Dĩ nhiên, mùi vị không dễ chịu gì.
Thân thể nguyên anh nho nhỏ máu tươi đầm đìa, năng lượng tỉnh thuần không ngừng chảy mất.
Bị thương đi đôi với đau đớn khiến Lữ Thiếu Khanh đau đến mức nước mắt ứa ra.
"Hỗn cầu chết tiệt nhà ngươi, đi chết cho tai" Vô số máu tươi băn ra, Lữ Thiếu Khanh cả người mang thương tích, chọc thủng bao vây cùng ngăn cản của tia chớp màu đen và màu vàng giết đến trước mặt hỗn cầu.
Hắn một lần nữa huơ kiếm đánh xuống.
Nhưng lần này hỗn cầu dường như có ý thức, chỉ nhẹ nhàng lóe lên rồi tránh đi một kiếm của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, thốt lên giận dữ: "Né?"
"Ngươi còn dám né? Có phải là đàn ông không? Ta không né ngươi né cái gì”
"Đi chết cho ta!"
Lữ Thiếu Khanh tức giận chém xuống nhưng hỗn cầu vô cùng linh hoạt, cho dù suy yếu nhưng một khi nghiêm túc, Lữ Thiếu Khanh căn bản chém không trúng.
Lữ Thiếu Khanh thấy mình công kích vật lý không được, tức giận cắn răng một cái, thần thức khổng lồ tràn ngập, bao phủ hỗn cầu.
Ánh sáng trước mắt hắn chợt lóe lên, ý thức tiến vào một không gian khác.
Lữ Thiếu Khanh nhìn một chút, chung quanh là sương mù dày đặc màu xám tro, giống như một bức tường thành màu xám tro vây nơi này lại vậy.
Trước mắt có hai vật hình đám mây đang lơ lửng, một vàng một đen.
Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn bản thân một chút, phát hiện mình cũng có hình dạng đám mây, mà màu sắc của hắn là màu xám tro.
Nơi này rất an tĩnh, không có âm thanh. Lữ Thiếu Khanh giật mình, lời muốn nói trong nháy mắt hóa thành dạng thần niệm truyền tới đây.
"Chúng ta, có thể bình tĩnh nói chuyện không?”
Hai vật hình đám mây màu đen màu vàng vèo một tiếng, hóa thành hai lưu quang màu vàng và màu đen lao thẳng về phía hắn.
Bao vây hai bên, nhanh như thiểm điện.
Lữ Thiếu Khanh chưa kịp tránh né, bị đụng mạnh một cái.
Một cơn đau to lớn đi sâu vào trong linh hồn, cơn đau không thể nào hình dung được khiến Lữ Thiếu Khanh kêu to lên.
Âm thanh vẫn hóa thành thần niệm vang vọng trong không gian này. Hắn hóa thân thành dạng đám mây đau đến mức đang không ngừng vặn vẹo, thật sự giống như bị một bàn tay nắn bóp.
Hai vật hình đám mây màu vàng và màu đen không hề có ý định dừng tay, một lần nữa đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.
"Móa nói"
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, hung tính cũng bị kích thích: "Còn tới?"
"Hôm nay ta không giết chết các ngươi thì kẻ chết là tal:
Lữ Thiếu Khanh chủ động đụng vào.
Ba vật hình đám mây hung hãn đụng vào nhau, vật hình đám mây màu vàng và màu đen không có âm thanh, chỉ có tiếng gào thét của Lữ Thiếu Khanh không ngừng vang vọng. "Đau chết ta!"
"Hai hỗn cầu các ngươi!"
"Đại lão màu đen, chúng ta cùng một phe, giết chết tên vàng óng ánh kia trước được không?"
"Lão kim, ta vốn không vừa mắt lão hắc, nó chính là khách trọ chó, hèn hạ vô sỉ, ta thích nhất màu sắc của ngươi, chúng ta liên thủ đi."
"Mẹ kiếp, các ngươi đừng thấy được nể mặt thì không cần mặt, có dám nhẹ tay một chút không?"
"Tới đây, ai không dám tới kẻ đó là cháu trai! Xem ta giết chết các ngươi đây"
"Các cháu, mau quỳ xuống cho gia gia các ngươi..."
Ở trong không gian cổ quái này không có linh lực, không có pháp thuật, không có pháp khí.
Có chẳng qua chỉ là va chạm đơn thuần, trực tiếp, thô bạo.
Va chạm bằng sức mạnh nguyên thủy nhất.
Dĩ nhiên, còn so đấu ý chí.
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh bị giáp công, bị đánh rất thảm, đau đến mức oa oa kêu to, cũng tràn đầy lửa giận.
Nhưng hắn cũng không bị lửa giận chiếm đoạt lý trí. Chương 1308: Có thể ăn (tt)
So với hai vật hình mây liên thủ với nhau muốn chơi hắn, hắn cũng không phải không hề có ưu thế gì.
Đó chính là hắn có suy nghĩ hoàn chỉnh, có cách nghĩ riêng của mình, so với vật hình mây màu vàng và màu đen chỉ có linh trí đơn giản, ở một trình độ nào đó, hắn càng chiếm ưu thế.
Hắn biết né tránh, biết mượn lực đả lực, không mù quáng.
Giống như hai hỗn cầu giáp công hắn, hắn sẽ cố gắng né tránh, để hai vật hình nấm tung vào nhau, từ đó tiêu hao trạng thái và thực lực của chúng.
Cũng không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, ánh sáng vật hình mây màu vàng và màu đen ảm đạm, tốc độ chậm lại. Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, lúc này lớn lối: "Đến phiên ta!"
Hắn giống như một con mãnh hổ tàn bạo, chủ động phát động tấn công với vật hình mây màu vàng và màu đen.
"Râm!"
Va chạm không tiếng động lại như bộc phát ra cự hưởng kinh người.
Vật hình mây màu vàng và màu đen bị tung cho bay ngược đi, ánh sáng càng ảm đạm.
Hai vật hình mây dường như biết mình bây giờ không địch lại Lữ Thiếu Khanh, bắt đầu né tránh.
"Muốn tránh?"
"Không có cửa đâu!"
Lữ Thiếu Khanh vừa kêu lên vừa tung ra công kích ngoan độc.
Hai vật hình mây liên tục bị tung cho bay ngược đi.
Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh tóm được vật hình mây màu đen, cắn một cái theo bản năng.
Lúc Lữ Thiếu Khanh cắn xong mới phát hiện ra, mình dưới hình dáng này thì từ trên xuống dưới ngay cả một cái miệng cũng chẳng có, sao mà cắn được?
Ai, quá tức giận.
Hành động theo bản năng quá.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thầm than.
Nhưng, một khắc sau, một cổ năng lượng tinh thuần tràn vào cơ thể hắn.
Năng lượng tinh thuần, không cần chuyển hóa trực tiếp trở thành một phần của Lữ Thiếu Khanh.
Cơ thể của Lữ Thiếu Khanh trong trạng thái vật hình mây màu xám trong nháy mắt lớn thêm một vòng, trạng thái tinh thần trong nháy mắt tốt lên giống như vừa được ngủ một giác thật ngon, tinh thần sáng láng.
Lữ Thiếu Khanh mừng rỡ, thật sự có thể ăn được à?
Lúc này hắn liền trở nên hung hăng hơn, cắn xuống thêm lần nữa: "Khách trọ chó, cho ngươi ngông cuồng này, cho ngươi là nhất này, xem ta có cắn chết ngươi không."
Sau khi cắn vài cái, vật hình mây màu đen nhỏ bớt một nửa, vất vả lắm mới có thể giấy giụa thoát đi.
Nhưng mà nó bị vật hình mây màu vàng đang ở bên cạnh nhìn chằm chăm tung vào, ánh sáng bên ngoài vật hình mây màu vàng cũng tăng mạnh.
Lữ Thiếu Khanh giận dữ, cũng xông tới, ôm lấy vật hình mây màu vàng, cắn mạnh: "Muốn núp lùm à? Đã hỏi ý ta chưa?"
"Các ngươi chớ chạy!"
"Không phải ban nãy phách lối lắm sao?"
"Ai chạy kẻ đó là cháu!"
"Hôm nay ta muốn ăn kẹo đường, đừng chạy..."
Trong không gian màu xám tro, vật hình mây màu xám Lữ Thiếu Khanh đuổi theo vật hình mây màu vàng và màu đen đang bỏ chạy.
Lữ Thiếu Khanh vừa đuổi vừa hùng hùng hổ hổ, mắng ra toàn bộ những bực bội tức giận trong lòng.
Bà nội nó, ta chẳng qua chỉ liếc mắt một cái thôi mà, hai tên khốn kiếp các ngươi còn đánh nhau trong cơ thể ta nữa. Đánh nhau thì đánh nhau đi, đánh xong còn muốn ta phục vụ ăn uống cho các ngươi à?
Bây giờ có cơ hội, ta không giết chết các ngươi, họ của ta viết ngược.
Hai vật hình mây màu vàng và màu đen đã trở nên rất nhỏ, ban nấy to bằng quả dưa hấu, giờ chỉ còn bằng quả táo.
Hơn nữa, ánh sáng bên ngoài ảm đạm, gần như là đang xếp hàng chạy trốn, rất chật vật.
Lữ Thiếu Khanh đuổi theo phía sau bọn chúng hình thể đã lớn hơn ban nãy không chỉ gấp đôi, đối mặt với hai vật hình mây, hắn là nhà vô địch.
Lữ Thiếu Khanh chưa bao giờ cảm thấy trạng thái tỉnh thân tốt được như vậy, chạy theo phía sau cười haha.
"Đừng chạy, cho ta ăn sớm ngày nào yên tâm sớm ngày đó." "Yên tâm, đến đây, ta sẽ ăn các ngươi một cách nhẹ nhàng, không đau chút nào đâu."
Hai vật hình mây cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc phản kháng, nhưng bọn chúng đã gặp phải Lữ Thiếu Khanh có cốt truyện không hợp lẽ thường.
Hắn có thể chiếm đoạt bọn chúng, bọn chúng căn bản không cách nào ngăn cản.
Chúng chỉ có thể gắng sức chạy trốn, mà ở trong không gian có hạn này, sự chạy trốn của bọn chúng chẳng qua chỉ là giấy giụa cuối cùng.
Cuối cùng bọn chúng vẫn bị Lữ Thiếu Khanh bắt được, đầu tiên là màu vàng, cuối cùng là màu đen.
Hai vật hình mây đều trở thành món trong bụng Lữ Thiếu Khanh, bị Lữ Thiếu Khanh chiếm đoạt.
Sau khi cắn nuốt, ý thức của Lữ Thiếu Khanh cũng trở lại trong nguyên anh, một lần nữa xuất hiện trong thức hải.
Trong thức hải đã khôi phục yên tĩnh, trời đất trong xanh, gió êm sóng lặng.
Loại cảnh tượng như ngày tận thế ban nãy đã không còn tồn tại.
Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng: "Thế này mới đúng chứ, đây là nơi nào chứ, dám làm cho long trời lở đất, các ngươi có từng nghĩ đến cảm nhận của chủ nhân như ta không?"
Sau đó hắn chép miệng một cái, hồi tưởng lại dư vị: "Ừm, hỗn cầu màu vàng hình mây hình như vị hơi đắng, hỗn cầu màu đen vị hơi chát, fuck, cả hai đều chẳng ngon lành gì. Sau đó hắn cúi đầu kiểm tra bản thân: "Ăn màu vàng, cơ thể đáng lý phải biến thành kim thổ hào chứ?"
Mặc dù kim thổ hào rất low, nhưng so với nguyên anh toàn thân màu đen vân dễ nhìn hơn nhiều.
Chỉ cần như vậy là có thể dám đem ra xuất thủ, dám quang minh chánh đại đi ra ngoài gặp người chứ không phải là lén lén lút lút đi ra ngoài, giống như kẻ gian như bây giờ.
Nhưng, Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn thử liền rên lên: "Sao vẫn là màu đen vậy? Làm cái gì vậy? Màu đen thêm màu vàng vẫn là màu đen à?"
Lữ Thiếu Khanh kêu rên, vốn tưởng rằng lần này có thể thay đổi màu sắc nguyên anh, từ đó quang minh chánh đại đi dưới ánh mặt trời.
Kết quả vẫn là màu đen. Lữ Thiếu Khanh cực kỳ thất vọng, giận dữ bất bình, khinh bỉ: "Vàng óng ánh mà chỉ để nhìn chứ không dùng được việc gì, phế vật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận