Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2235: Nhà ta Tiểu Hắc đều so với bọn hắn lợi hại (length: 6956)

"Biện hộ cho?" Giản Bắc im lặng, "Đại ca, hiện tại đi biện hộ cho còn có ích gì?"
"Đúng đó, ngươi bây giờ mở miệng nhận thua đều vô dụng." Quản Đại Ngưu cũng phụ họa, "Muộn rồi, muộn rồi!"
Đối phương đều đã quyết định như vậy, nói gì cũng muộn.
Hơn nữa đối phương không hề thương lượng đã quyết định như vậy, rõ ràng là bọn chúng đã bàn bạc xong từ trước.
Bây giờ cho dù quỳ xuống dập đầu, đối phương cũng sẽ không tha cho bọn hắn.
"Nghĩ cái gì đấy," Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, "Lời vừa nói các ngươi không nghe thấy sao?"
"Đi bảo bọn chúng góp một góp, đem 1000 tỷ linh thạch cho ta coi như xong, sao phải đánh nhau làm gì?"
Giản Bắc: ...
Quản Đại Ngưu: ...
Giản Nam: ...
Giản Bắc trầm mặc một lát, la hét lên, "Đại ca, có phải huynh không nhìn rõ tình hình không?"
"Người ta năm tên muốn cùng nhau ra tay đó, năm vị Đại Thừa kỳ đó, Kế Ngôn công tử gánh nổi sao?"
Giản Bắc rất muốn xông lên lay đầu Lữ Thiếu Khanh, giúp hắn làm chút trị liệu mắt, để hắn nhìn rõ tình hình.
Người ta đang chiếm ưu thế, ngươi còn kêu gào bắt người ta cho ngươi 1000 tỷ linh thạch, ngươi coi người ta là đồ ngốc à?
Hay là coi chúng ta là đồ ngốc?
Chúng ta dù là đồ ngốc cũng không dám giúp ngươi đi nói giúp.
Quản Đại Ngưu cũng hùa theo trách móc, "Đúng đó, đầu óc ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn nói với chúng ta là Kế Ngôn công tử có thể đánh bại bọn chúng?"
Đồ ngốc cũng không có ý nghĩ đó.
Quản Đại Ngưu duỗi bàn tay béo ú, giơ năm ngón tay lên với Lữ Thiếu Khanh nói, "Năm vị Đại Thừa kỳ đó, không phải năm vị Luyện Khí kỳ."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Chỉ là Đại Thừa kỳ thôi mà."
"Tiểu Hắc nhà ta còn lợi hại hơn bọn chúng."
"Xạo đó đại ca, huynh xạo tiếp đi!" Giản Bắc liếc mắt nhìn, hắn cũng muốn đánh Lữ Thiếu Khanh một trận.
Đại Thừa kỳ trong miệng ngươi chỉ là thế thôi à?
Tiểu Hắc nhà ngươi đừng tưởng ta chưa thấy qua, có chút xíu, cai sữa chưa đấy?
Quản Đại Ngưu tức quá phát cười, "Ngươi còn dám nói mình thông minh à?"
"Ngươi không lo liệu đi, Kế Ngôn công tử sẽ bị bọn chúng đánh chết mất."
"Thôi đi," Lữ Thiếu Khanh vẫn không để tâm, "Đồ nhà quê!"
"Không có kiến thức!"
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu cạn lời sâu sắc.
Chúng ta là người Trung Châu, ngươi mới là người nhà quê, rốt cuộc ai không có kiến thức vậy?
Lữ Thiếu Khanh lần nữa hỏi hai người, "Hai người các ngươi thật sự muốn xem đám người kia tự tìm đường chết à?"
Giản Bắc quay đầu đi, không muốn nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh nữa.
Rốt cuộc là ai xem ai tự tìm đường chết vậy?
Quản Đại Ngưu nghi ngờ nhìn Lữ Thiếu Khanh chằm chằm, "Ngươi có thù với Kế Ngôn công tử, ngươi muốn mượn dao giết người?"
Ngoài điểm đó ra, Quản Đại Ngưu không nghĩ ra lý do gì khác.
"Ta có tin ta đánh chết ngươi không!" Lữ Thiếu Khanh đe dọa Quản Đại Ngưu một phen, rồi chạy tới.
"Ngươi đi đâu đó?" Ngao Phi Nguyên xuất hiện, lạnh lùng ngăn Lữ Thiếu Khanh lại, sát ý ngập tràn.
"Tìm ngươi đó!" Lữ Thiếu Khanh thành khẩn nói với Ngao Phi Nguyên, "Ngươi nhanh đi khuyên bọn hắn một chút đi."
"Để Công Tôn gia góp chút vào, đưa cho ta một trăm triệu linh thạch là được, đừng đánh nhau."
"Đánh đánh giết giết, thật chẳng hay gì!"
"Ha ha..." Ngao Phi Nguyên cười ha hả, "Ngu xuẩn!"
"Đến bây giờ còn không nhìn rõ tình thế?"
Năm vị Đại Thừa kỳ đấu một mình Kế Ngôn, Phi Long kỵ kiểm, sao thua được?
"Có ta ở đây, ngươi đừng mơ cứu hắn, ngươi cứ ngoan ngoãn nhìn xem hắn biến mất trước mặt ngươi đi."
Ánh mắt Ngao Phi Nguyên âm độc, không che giấu sát ý với Lữ Thiếu Khanh.
"Chờ hắn biến mất, tự nhiên sẽ đến lượt ngươi."
Lữ Thiếu Khanh cười, "Quả nhiên không có não, muốn giết chúng ta? Ngủ gối cao lên mơ cũng đừng mơ thấy chuyện đó."
Lữ Thiếu Khanh dám đến đây, nguyên nhân chính là Đại Thừa kỳ rất khó giết chết.
Trong thế giới này, họ như là thần, cấp độ sinh mệnh đã tăng đến cực hạn của thế giới này.
Đủ để cho vị diện thế giới này cảm nhận được sự uy hiếp.
Dù cho bị chém thành muôn mảnh, chỉ còn lại một chút, cũng có thể sống lại.
Những người cùng cảnh giới rất khó giết chết đối phương.
Nếu muốn chạy trốn, cho dù mấy người liên thủ cũng không thể ngăn được.
Muốn giết chết một vị Đại Thừa kỳ, cần trả cái giá gần như tương đương.
Cho nên Lữ Thiếu Khanh căn bản không sợ đối phương có bao nhiêu người.
Đến nhiều nữa, đánh không lại thì chạy thôi.
Huống chi Lữ Thiếu Khanh đang nhìn đám Công Tôn Trường Cốc sắp xuất thủ ở xa kia, "Mấy người các ngươi chỉ là hàng rởm, nhiều hơn nữa cũng vô ích."
Từng đánh một trận với Thận Hư tiên nhân rồi, nên những người trước mặt theo Lữ Thiếu Khanh chỉ là hàng rởm.
Thận Hư tiên nhân vì xuống hạ giới nên bị suy yếu, nhưng vẫn là một trong những người mạnh nhất của vị diện này.
Nếu nói Thận Hư tiên nhân là cao thủ võ lâm, thì mấy người trước mặt cũng chỉ là mấy tên nông dân có chút sức lực.
"Ngu xuẩn, ngươi cứ nhìn đi." Ngao Phi Nguyên cười lạnh càng dữ dội, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh như nhìn một người chết.
Tất cả mọi người lên đánh nhau, riêng Công Tôn Liệt như chim cút cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện.
"Quả nhiên là ngu xuẩn!" Ánh mắt Công Tôn Liệt âm độc nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi căn bản không biết cái gì đang chờ ngươi."
Tự xưng thông minh, ngươi không biết ngay từ đầu ngươi đã rơi vào tính toán của bọn ta rồi.
Công Tôn Liệt mang thái độ chế giễu, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Hắn rất chờ mong lúc Kế Ngôn bị ép bung hết thực lực, không thể dung thân trong thế giới này, bị ép phi thăng, lúc đó Lữ Thiếu Khanh sẽ có biểu cảm gì.
Lữ Thiếu Khanh cho hắn một biểu cảm khinh miệt, "Tu sĩ Đại Thừa kỳ nói chuyện, khi nào đến lượt tu sĩ cấp thấp chen vào?"
"Thật là vô lễ, Công Tôn gia không có dạy lễ nghi sao?"
Hai câu nói khiến Công Tôn Liệt tức giận đến run rẩy cả người.
Rốt cuộc là ai vô lễ? Bản thân ngươi không thấy có điểm sai nào à?
Công Tôn Liệt còn đang muốn phun vài câu thì nơi xa truyền đến tiếng quát lớn.
"Kế Ngôn, chịu chết đi!"
Long Kiện dẫn đầu ra tay!
Bàn tay lớn hung hăng vung lên, đầy trời màu máu bay múa, vô số sợi tơ đỏ phủ kín bầu trời, tỏa ra ánh sáng yêu dị.
Các sợi tơ đỏ lơ lửng trên không trung, như những con Hấp Huyết trùng có sinh mạng lao đến Kế Ngôn.
"Hô..."
Một cơn yêu phong thổi qua, Phệ Hồn Bổng màu đen giấu trong ngàn tơ máu, lặng lẽ đến gần Kế Ngôn, trong nháy mắt áp sát.
Lộ như một tôn sát thần xông xuống, Phệ Hồn Bổng tỏa ra sương mù đen kịt, nhiễu loạn tâm thần người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận