Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2081

Chương 2081Chương 2081
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Cây ngô đồng từng gặp nhiều người như Lữ Thiếu Khanh rồi, hắn ta đã gặp nhiều người thèm muốn hắn ta, lẫy lòng, qùy liếm, uy hiếp có thủ đoạn gì hắn ta chưa thấy qua?
Trước đó chịu ôn tồn thương lượng với Liễu Xích là bởi vì hắn ta chưa khôi phục đủ thực lực, cộng thêm con người Liễu Xích cũng được lấy lòng, qùy liếm, uy hiếp thủ đoạn gì hắn chưa thấy qua? Hiện tại, thái độ Lữ Thiếu Khanh như vậy, làm sao hắn ta có thể đi theo chứ? “Ta, cây ngô đồng, thề sống chết không cúi đầu!”
Cuối cùng, cây ngô đồng đại khí nghiêm nghị, gương mặt mo tràn đầy kiên định.
Tiêu Y thở dài, vừa muốn nói chuyện, Lữ Thiếu Khanh quát: “Ngu xuẩn, tránh ra, để ta tới thu thập hắn.”
Sau khi Tiêu Y ném cho cây ngô đồng một ánh mắt đồng tình liền tóm lấy tiểu Hắc rời đi.
Tiểu Hắc vừa xuất hiện đã nhảy thẳng lên đầu của cây ngô đồng. Cái đầu không có cọng tóc nào kia dường như rất có sức hấp dẫn với tiểu Hắc.
“Hừ!” Cây ngô đồng chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh xông lại, lộ ra cười lạnh: “Tiểu tử, ta.”
Lời còn chưa nói hết, nắm đấm của Lữ Thiếu Khanh đã vung tới.
“Rầm!”
Cây ngô đồng chỉ có thực lực Luyện Hư kỳ, lại không né được một quyền này nên bị đập trúng.
Không tính là quá đau nhưng khiến người ta rất tức giận. “Tiểu tử, ta.”
Trả lời hắn ta lại là một cái nắm đấm khác.
Tiếp theo là một cước đạp hắn ta lăn đi, cưỡi lên, từng quyền từng quyền đập xuống.
“Cho ngươi mặt mũi ngươi không muốn, nhất định muốn ta đánh ngươi đúng không?”
“Ta chưa từng thấy tên nào hèn như ngươi, có phải là ngươi có vỏ cây dày quá nên toàn thân ngươi ngứa ngáy phạm tiện rồi đúng không?” “Xem ta có nên chết ngươi không!”
Từng quyền từng quyền đánh xuống, cây ngô đồng ngao ngao kêu to: “Tiểu tử, ngươi chờ đó cho tai”
“Tiểu tử, ngươi có gan giết tat”
“Ngươi nằm mơ đi, đánh chết ta cũng sẽ không theo ngươi!”
Cuối cùng, cây ngô đồng dứt khoát lộ ra bản thể, mặc cho Lữ Thiếu Khanh đánh hắn ta. Một thần cây to lớn đường kính trăm mét cao tận trời, như cột chống trời, Lữ Thiếu Khanh ở trên chỉ to như con kiến.
Thân là thần thụ, sức chiến đấu không đủ, nhưng lực phòng ngự cũng không tệ lắm.
Chí ít từng quyền của Lữ Thiếu Khanh nên xuống không khiến cho hắn ta cảm thấy quá đau đớn.
Nắm đấm của Lữ Thiếu Khanh đánh lên, rầm rầm rung động.
Âm thanh cây ngô đồng từ trong thân cây truyền tới: “Đánh đi, tùy ngươi đánh, dù sao ngươi cũng chết suy nghĩ này đi.”
Lữ Thiếu Khanh ngừng tay đến, lấy Mặc Quân kiếm ra, ngắm trên dưới thân cây: “Con chim non của ngươi đâu? Để ta chặt đi.”
“Vô, vô sỉ!"
Cây ngô đồng giận dữ, gầm thét: “Ngươi mẹ nó thấy cây nào có thứ đó không? Ngươi cho rằng ta là nhân loại vô sỉ như ngươi nên có thứ đó sao?”
“Đừng tưởng rằng như vậy có thể uy hiếp ta, ta không có khuyết điểm.” Hừ, nhân loại vô tri, tiểu tử đáng ghét.
“Lão đại, để cho ta ăn hắn!” Mặc Quân nhảy ra, dáng vẻ cũng chảy nước bọt như Lữ Thiếu Khanh.
“Ăn?” Cây ngô đồng cười lạnh không thôi: “Kiếm linh nho nhỏ, không biết trời cao đất rộng.”
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, phốc phốc một tiếng, đâm Mặc Quân kiếm vào thân cây ngô đồng.
Hừ!
Cây ngô đồng khinh thường, thậm chí khinh miệt rung rung nhánh cây của mình một chút bày tỏ sự khinh thường của mình.
Chỉ một thanh kiếm có thể dọa ta sợ sao?
Ngươi cầm cây rìu, thanh cưa tới ta còn chưa sợ.
Nhưng mà sau một khắc, cây ngô đồng sợ ngây người. Năng lượng bản nguyên trong cơ thể hắn ta đang biến mất, Mặc Quân kiếm đang cắm vào cơ thể hắn ta đã bắt đầu thôn phệ hấp thu bản nguyên của hắn ta.
“Ngươi.” Cây ngô đồng dọa sợ.
Lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy vũ khí tà môn như thế.
Cây ngô đồng muốn ngăn cản, lại phát hiện mình căn bản không ngăn cản được. Năng lượng bản nguyên liên tục không ngừng bị thôn ph. Tốc độ không nhanh, nhưng đủ để hù chết cây.
Ngay vào lúc cây ngô đồng muốn ngăn cản, trên nắm đấm của Lữ Thiếu Khanh toát ra một tia chớp màu đen. Cây ngô đồng quá mức cứng rắn, Lữ Thiếu Khanh muốn thử xem tia chớp màu đen bao trùm có thể hữu dụng không.
Tia chớp màu đen không rõ lai lịch, giờ đã trở thành công cụ dùng thuận tay của hắn. Mà cây ngô đồng nhìn thấy tia chớp màu đen, toàn thân run rẩy, như gặp phải quỷ: “Cái này, cái này, cái này không thể nào...”
“Ngươi, ngươi..."
Cây ngô đồng lập tức biến thành hình người, Mặc Quần kiếm cắm trên mông hắn ta. Nhưng cây ngô đồng không để ý tới Mặc Quân kiếm, hắn ta như một nữ tử yếu đuối, thét lớn với Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi, ngươi đừng tới đây!” “Kêu to lên, ngươi lớn tiếng kêu to lên, xem ai tới cứu ngươi?” Lữ Thiếu Khanh nhe răng cười, giống một ác bá, chậm rãi đi tới gân cây ngô đồng.
Đồng thời, tia chớp màu đen trong tay bành trướng thêm một bước, trở nên to lớn hơn, quanh quấn trên hai tay Lữ Thiếu Khanh, hóa thành bao tay tia chớp. Cây ngô đồng hù chết: “Ngươi, dừng tay!”
“Ngươi đồng ý không? Ngươi đồng ý ta sẽ dừng tay, nếu không ta đánh chết ngươi.” Nhìn tia chớp màu đen phát ra tiếng xèo xèo, cây ngô đồng cảm thấy tim mình sắp vọt ra ngoài.
Lữ Thiếu Khanh từng bước một tới gần, cho hắn ta áp lực cực lớn.
Cuối cùng, hắn ta cúi đầu: “Ta, ta đồng ý là được rồi.” “Ta đồng ý đi theo ngươi là được chứ gì.” Lữ Thiếu Khanh chẳng những không dừng lại, ngược lại lại một lần nữa tới gân mấy bước, tia chớp màu đen suýt chút đụng vào mặt hắn ta: “Thề đi!”
Cây ngô đồng sắp khóc rồi, nhân loại khốn kiếp.
Nhưng đối mặt tình huống như vậy, hắn ta không thể không cúi đầu, ngoan ngoãn thầ.
“Ai nha!” Tia chớp màu đen trên tay Lữ Thiếu Khanh biến mất trong nháy mắt, Lữ Thiếu Khanh cũng đổi sang dáng vẻ hòa ái, nụ cười thân thiện: “Làm thế này từ sớm có phải tốt không?”
“Về sau, mọi người chính là người một nhà.”
“Thế nào? Không hù dọa ngươi đi? Vừa rồi cũng chỉ đùa với ngươi một chút thôi.” Cây ngô đồng chưa tỉnh hồn, sắc mặt mang theo trắng bệch nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Tên này, tốc độ trở mặt nhanh như thiểm điện.
Hắn ta chậm rãi quay mông lại, Mặc Quân kiếm còn cắm ở phía trên. Lữ Thiếu Khanh cười ha ha một tiếng, rút Mặc Quân kiếm ra, Mặc Quân nhảy ra: “Lão đại, ta mới ăn có một chút, ăn chưa no.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận