Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2329: Chuyện có hại, ta không đồng ý (length: 6720)

Đám Yêu tộc càng thêm im lặng.
Trường hợp nghiêm túc thế này mà ngươi nói ra loại lời đó có hợp không vậy?
Nguyên Tuần và Vương Sĩ cũng không giận, cười khẩy liên tục, ánh mắt nhìn Tiểu Hồng tràn ngập khinh miệt.
Đã là Đại Thừa kỳ, bọn hắn có thể ở trên cao nhìn xuống, đám Tiểu Hồng trong mắt bọn hắn chẳng khác nào sâu kiến.
"Muốn thả người, rất đơn giản!" Nguyên Tuần chỉ vào ba người Tiểu Hồng, "Các ngươi đến đổi đi."
"Một người đổi một người!"
"Rất công bằng!"
Bên phía Bạch Thước sắc mặt mọi người biến đổi, lập tức hiểu ra.
"Là nhắm vào ba người bọn họ, oán hận đối với họ lớn đến vậy sao?" Doanh Tiên lắc đầu.
"Không còn cách nào, bọn hắn trước kia là thiên chi kiêu tử, giờ nhận cảnh lạnh nhạt, có ý kiến với ba người đó cũng bình thường." Nguyên Bá bất đắc dĩ giải thích hộ Nguyên Tuần.
"Bọn hắn bị ăn mòn, lòng không cam chịu bị phóng đại vô hạn, hận ba người kia đến tận xương tủy." Hồ Xá nhẹ nhàng lên tiếng, dù hiện tại trong tình thế này vẫn vũ mị dễ nghe.
"Đám tiểu gia hỏa tu luyện còn chưa đủ à."
Lời này khiến sắc mặt Nguyên Bá và Vương Mâu rất khó coi.
Hồ Yên cùng tộc với dòng chính, nhưng không bị mê hoặc.
Chuyện khác không nói chắc, nhưng tâm cảnh tu luyện chắc chắn hơn hẳn Nguyên Tuần bọn hắn nhiều.
"Hừ, chúng ta không thể tiếp tục bỏ qua những tiểu bối khác." Vương Mâu khó chịu nói, "Về sau cũng phải cùng hưởng ân huệ, để các tiểu bối khác cảm nhận được sự coi trọng."
"Đây không phải chuyện có nặng có nhẹ," Ma Lãnh Du rất bình tĩnh lên tiếng, "Chúng ta chưa từng bỏ qua tiểu bối trong tộc, chỉ là bọn chúng không cam tâm, đố kị thôi."
"Đúng như Hồ Xá nói, chúng nó tu luyện chưa đủ, quá trẻ người."
Tước tộc Ma Thuấn cũng cùng thời điểm Nguyên Tuần biến mất không thấy gì, xem ra cũng đã đầu nhập bóng tối.
"Muốn ra tay không?" Doanh Tiên hỏi Bạch Thước.
Bạch Thước lắc đầu, "Giờ ở đây xem bọn hắn xử lý thế nào..."
Nơi xa, Tiểu Hồng cười ha hả, "Một đổi một? Chuyện thiệt thòi thế này, ta không đồng ý."
"Muốn đổi thì một đổi năm!"
Đám tu sĩ Yêu tộc lại lần nữa im lặng.
Đến cả Nguyên Tuần và Vương Sĩ cũng nhất thời im bặt.
Một đổi năm, nói như thể chúng ta không thiệt vậy.
Chúng ta chịu thiệt không phải là thiệt à?
Quả nhiên là phong phạm của tên kia.
"Ngươi nằm mơ!" Vương Sĩ hừ lạnh.
"Vậy ngươi cũng nằm mơ đi!" Tiểu Hồng lắc đầu, "Các ngươi là nhắm vào ta, dám thả người rồi nói không?"
"Thả người?" Nguyên Tuần cười khẩy, "Thả bọn chúng, ta sợ các ngươi rụt cổ bên trong cả đời không dám ra."
"Ngươi ra đây, ta cân nhắc thả người."
Tiểu Hồng kinh hãi, chỉ vào Nguyên Tuần quát lên, "Ngươi thật là không biết xấu hổ, ngươi cảnh giới gì, ta cảnh giới gì?"
"Ta ra ngoài, chẳng phải sẽ bị ngươi một tát vỗ chết."
"Ngươi dám nói ra lời đó?"
Tiểu Hồng dù mạnh hơn, cũng chỉ là Hợp Thể hậu kỳ.
Còn Nguyên Tuần và Vương Sĩ là Đại Thừa kỳ, dám bước ra một bước là đi không về.
Nhưng mà đối với Nguyên Tuần và Vương Sĩ hiện tại, mặt mũi là thứ gì chứ?
"Có gì mà không dám?" Nguyên Tuần bắt đầu nhe răng cười, chỉ tay vào Doanh Thất Thất.
"Phụt!" Thân thể Doanh Thất Thất run lên, một luồng sức mạnh nổ tung trong cơ thể nàng, máu thịt văng tung tóe, ngay tức khắc vết thương chồng chất.
Nguyên Tuần vẫy tay, sức mạnh vô hình quét sạch máu thịt của Doanh Thất Thất, một trận nhúc nhích, máu thịt hóa thành năng lượng tinh khiết bị Nguyên Tuần thôn phệ.
"Thật là mỹ vị!" Nguyên Tuần một mặt hưởng thụ, dáng vẻ dữ tợn kinh khủng, khiến nhiều tu sĩ thấy mà mặt trắng bệch, vài tu sĩ nhát gan nhắm mắt lại không dám nhìn thêm.
Giờ phút này Nguyên Tuần đã như một Ma Vương, dáng vẻ đủ làm nhiều Yêu tộc con nít phải khóc thét.
Mặt Doanh Thất Thất lộ vẻ đau đớn, dù há miệng cũng không phát ra được nửa tiếng nào.
Bị giam cầm khiến nàng một cử động cũng không làm được.
Vương Sĩ cũng làm theo, ra tay với Ma Nhiên, một mảng máu thịt bay đến, bị sương mù Luân Hồi tràn ra từ người hắn bao phủ, cuối cùng hoàn toàn bị thôn phệ.
Nụ cười Nguyên Tuần mười phần đáng sợ, khiến người ta nhìn thấy đều gặp ác mộng, "Các ngươi không ra thì cũng được, chúng ta có thể chậm rãi dày vò chúng nó đến chết."
Giọng nói Nguyên Tuần vang lên bên tai tất cả tu sĩ Yêu tộc, khiến nhiều người trong lòng hoảng sợ và lo lắng.
Rất nhiều tu sĩ Yêu tộc lập tức che mắt con mình lại, sợ để con mình có tuổi thơ kinh hoàng.
Vương Sĩ cũng cười lạnh, "Không cần ngươi giao đấu với chúng ta, ngươi chỉ cần đứng ra, đối diện với chúng ta, chúng ta sẽ cân nhắc thả người."
Tiểu Hồng bắt đầu trầm mặc, đứng đó suy tư.
Mà thấy cảnh này, các tu sĩ ở Yêu Hoàng Thành trầm mặc, nhưng phần nhiều hơn là thất vọng.
Các tu sĩ nhao nhao thấp giọng nghị luận, "Ai, sợ là không dám ra ngoài."
"Sao mà ra ngoài? Hắn ra ngoài chắc chắn phải chết!"
"Nhưng cũng chưa chắc đâu, có lẽ không chắc chết?"
"Hắn không ra, cũng là lẽ thường tình, nhưng mà không hiểu vì sao trong lòng không thoải mái."
"Có thể dễ chịu mới là lạ, xét cho cùng ba người đó là người ngoài, Nguyên Tuần, Vương Sĩ bọn họ đầu nhập hắc ám cũng vì họ, nói thật, trong lòng ta tràn đầy đồng tình Nguyên Tuần và Vương Sĩ."
"Đúng vậy đó, ba người bọn chúng dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào chủ nhân bọn chúng cứu được Yêu tộc ta, chỉ dựa vào thiên phú của chúng cao nhất, vì tương lai Yêu tộc ta..."
"Ai, chuyện này nói kiểu gì cũng có lý, nhưng mà ba người họ kiểu này không dám ra, sợ là khiến nhiều người thất vọng... "
Tiểu Hồng nhìn ra ngoài, suy tư một hồi, dường như đưa ra quyết định, thở dài, quay đầu nhìn thoáng qua Đại Bạch và Tiểu Bạch.
Đại Bạch nói, "Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi."
"Chúng ta ở cạnh ngươi mà."
Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu, "Chúng ta không thể làm các chủ nhân mất mặt."
Tiểu Hồng lẩm bẩm, "Ta còn muốn để mọi người rụt cổ một lát, chờ lão đại chạy tới, giờ xem ra, thời gian không cho phép."
"Thôi, chúng ta cũng không phải hạng người vong ơn bội nghĩa...."
Tiểu Hồng quay đầu lại, hét lớn với Nguyên Tuần và Vương Sĩ, "Ba người chúng ta liên thủ cùng một người trong các ngươi đại chiến, chỉ cần chúng ta thắng, các ngươi phải thả người, như thế nào?"
"Có dám không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận