Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1588

Chương 1588Chương 1588
Ngao Đức vẫn đang bị đánh, so với đệ đệ rõ ràng hắn ta kiên cường hơn rất nhiều.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh đã nện xuống mười mấy quyền rồi, hắn ta thật sự không rên tiếng nào, mà chỉ dữ tợn vặn vẹo nghĩ cách phản kích.
"Thả đại ca ta ral"
Ngao Thương phẫn nộ xông lại, bộc phát khí tức cường đại.
Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng buồn liếc hắn ta lấy một cái, khi hắn ta đang xông đến thì một cước đạp bay, hắn ta lại lần nữa rơi xuống hồ nước.
Sau đó, Ngao Đức cũng nhận được đãi ngộ tương tự, một cước bay đi, hai huynh đệ cùng tắm. Lữ Thiếu Khanh võ vỗ tay, hùng hùng hổ hổ: "Da mặt đúng là dày, da tay non mịn của ta gặp phải tai ương rồi."
Ôi chà, dễ chịu một chút rồi.
Bị hai Hóa Thần của Ngao gia đuổi theo giết, cái tên lòng dạ hẹp hòi Lữ Thiếu Khanh đã tức điên lên rồi.
Nếu không phải vì không đủ thực lực, hắn đã tới Ngao gia phá từ lâu rồi.
Hiện giờ đánh hai huynh đệ này chỉ là thu chút lợi ích thôi.
Đương nhiên mọi người đều không biết nguyên nhân thực sự mà Lữ Thiếu Khanh đột nhiên nổi điên đánh người.
Nhưng thấy Lữ Thiếu Khanh như thế, ai nấy đều thấy lòng lạnh ngắt.
Quá hung tàn!
Mi Phi bên này đã bị dọa đến run lẩy bẩy. Sẽ không đánh luôn cả mình chứ?
Hôm nay không có ai đi theo bảo vệ nàng ta
"Đáng chết!"
Hai huynh đệ Ngao Thương Ngao Đức lao ra khỏi hồ nước, khí tức hai người bộc phát ra khiến cho hồ nước bốc hơi cạn kiệt, lộ ra đường nước đen sì.
"Ta muốn giết ngươi!"
Ngao Thương gầm lên!
Ngao Đức cũng thế, hắn ta không gầm thét nhưng sát ý tản ra còn mạnh gấp trăm lần Ngao Thương.
"Giết ta?"
Chớp mắt, sấc mặt Lữ Thiếu Khanh đã lạnh như băng: "Chỉ bằng hai tên phế vật của Ngao gia các ngươi?"
Lời này nhìn thì như nói Ngao Đức Ngao Thương, nhưng thực ra là có ám chỉ khác.
Những người khác có lẽ không rõ ràng, nhưng Ngao Đức lập tức nhạy cảm bắt được.
Lữ Thiếu Khanh vừa nói vậy khiến cho lý trí của hắn ta lập tức khôi phục lại phần lớn.
Hiện tại Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở đây, hắn ta chỉ thấy một nguyên nhân, là hai vị trưởng lão của Ngao gia và trưởng lão của Mị gia đều không tìm được Lữ Thiếu Khanh.
Bị Lữ Thiếu Khanh giả bị thương chạy về đây diễu võ giương oai.
Ngao Đức kéo đệ đệ lại, lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi thật sự muốn làm kẻ địch của Ngao gia sao?"
"Đánh không lại ta thì lôi Ngao gia ra, thật là phế vật!" "Đến, tiếp tục gọi người lớn của Ngao gia ra đây!"
Hai mắt Ngao Thương đỏ kè, lửa giận kịch liệt thiêu đốt, hắn ta gầm lên: "Ai không đánh lại ngươi?"
"Đến đây, ngươi ta ký giấy sinh tử, phân ra sống chết!" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào hai người Ngao Đức Ngao Thương: "Các ngươi có thể cùng tiến lên."
Hai người Ngao Đức, Ngao Thương hơi do dự.
Mà Cảnh Mông bỗng nhiên lên tiếng: "Lữ công tử, thực lực của ngươi thế nào?"
"Thế nào? Ta cảm thấy không chiếm được lợi ích gì từ ngươi."
Trên thực tế lời này là đang nhắc hai huynh đệ Ngao Đức, Ngao Thương rằng thực lực của Lữ Thiếu Khanh mạnh như thế, trong lòng các ngươi không biết tự cân nhắc sao?
Ôi, làm chó liếm cũng đâu có dễ.
Muốn làm chó liếm cần phải có trí tuệ.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại nhẹ nhàng trả lời: 'Hóa Thần!"
Giọng nói nhẹ nhàng như một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Câu trả lời này khiến cho mọi người kinh hãi.
Quả nhiên là Hóa Thần?
Ngoại trừ Tiêu Y, tất cả mọi người đều chấn kinh nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Hai người Ngao Đức và Ngao Thương đại biến, Lữ Thiếu Khanh là Hóa Thần, hai người bọn họ bị đánh cho không có sức đánh lại cũng có thể hiểu.
Nếu không, dù là cảnh giới Nguyên Anh tầng chín, bọn họ cũng không đến nỗi không thể phản kháng dù chỉ một chút.
"Ngươi... không thể nào."
Ngao Đức không thể tin được.
Thiên phú của gia hỏa hỗn đản vô sỉ này tốt vậy sao?
Những người khác cũng âm thầm lắc đầu, đây không giống như bộ dạng Hóa Thần nên có.
"Không có gì là không thểi"
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, sau đó bỏ đi lớp che giấu, khí tức Hóa Thần mãnh liệt tràn ra.
Một chớp mắt, uy áp cường đại tràn ngập toàn trường, chấn kinh tất cả mọi người.
Như biển cả thâm sâu, như vực sâu đáng sợ, khí tức kinh khủng quét ngang, uy áp bàng bạc trấn áp nơi này.
Tất cả mọi người cảm thấy hệt như trời sập, ai nấy đều vô cùng sợ hãi nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Thân thể thẳng tắp khỏe mạnh như ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Hắn đứng thẳng trước mặt mọi người, ánh mắt thâm thúy xa xăm tựa như tiên nhân từ cửu thiên cao cao nhìn xuống những phàm nhân này.
Dường như có vô số quy tắc đại đạo đan xen bên cạnh hắn, xán lạn mà thần bí, tôn thêm cho thân ảnh của hắn trở nên vô cùng to lớn, khiến cho người ta không sinh nổi bất kỳ suy nghĩ chống cự gì.
"Hóa... Hóa Thần?"
Không biết là ai hô lên một câu.
Hóa Thần thật sự, chứ không phải Hóa Thần làm ra vẻ trâu bò.
Sau mấy hơi thở nữa, Lữ Thiếu Khanh thu lại khí tức của mình, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Uể oải, cà lơ phất phơ, khiến cho người ta vừa nhìn đã bực mình.
Mọi người đều kinh hãi ngạc nhiên, nhìn Lữ Thiếu Khanh bằng ánh mắt kính sợ thật sâu.
Lại một tôn Hóa Thần trẻ trung!
Rốt cuộc là sư môn thế nào mới có thể nuôi dưỡng ra được đệ tử kinh khủng như thế?
Không đến ba mươi tuổi đã Hóa Thần, có còn thiên lý nữa sao?
"Vì... vì sao?" Ngao Đức và Ngao Thương nghĩ muốn hỏng cả não.
Vốn tưởng là cùng một loại người, dù có khác biệt cũng không quá lớn, nhưng vạn vạn lần không nghĩ rằng lại khác biệt lớn đến vậy.
Ngao Đức dữ tợn, khuôn mặt vốn đã bầm dập lại càng khủng bố và xấu xí hơn: "Lúc trước không phải ngươi nói ngươi là Nguyên Anh sao?"
"Đúng vậy." Lữ Thiếu Khanh không phủ nhận: "Chẳng lẽ ngươi không cho phép ta đốn ngộ, đột nhiên tiến vào Hóa Thần sao?"
Đốn ngộ cái rắm!
Lời này con người có thể nói sao?
Thật sự cho rằng mình là thiên tài là có thể nói hươu nói vượn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận