Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1150: Nhẹ nhàng giải quyết

Chương 1150: Nhẹ nhàng giải quyếtChương 1150: Nhẹ nhàng giải quyết
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi ra thì phát hiện ở phía xa vẫn còn chiến đấu, hắn lắc đầu: "Hai người bọn họ vẫn chưa giải quyết xong à?"
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn trở lại nhìn thấy Tương Tỉ Tiên và Dận Khuyết vẫn còn đang chiến đấu với hai Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức.
Lữ Thiếu Khanh vô cùng khinh bỉ: "Tệ, đúng là quá tệ. Còn nói là tổ chức Thí Thần, thực lực như vậy, thí cái rắm thần í"
Trên sân đấu, Tương Ti Tiên và Dận Khuyết hai người liên thủ đối địch, đối mặt với hai Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức chỉ có thể khổ sở chống đỡ.
Kế Ngôn nhìn thoáng qua, lắc đầu. Trên thực tế, thực lực Dận Khuyết không yếu, hắn ta là Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tầng ba, một chọi một hắn ta chẳng những sẽ không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn có phần thắng rất lớn.
Hẳn ta bị Tương Ti Tiên liên lụy.
Tương Tỉ Tiên chẳng qua chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tầng một, thực lực yếu nhất trong bốn người.
Hai Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức phát hiện ra điểm này nên tập trung hỏa lực đối phó Tương T¡ Tiên.
Dận Khuyết vì bảo vệ Tương Tỉ Tiên, từ đó đánh mất quyền chủ động nên rơi vào thế hạ phong, bị đè ra đánh.
Tương Ti Tiên vừa chiến đấu vừa thuyết phục hai Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức.
"Các ngươi không nên chấp mê bất ngộ, Tế thần, Tế tư đều là quái vật."
"Bọn chúng đang nô dịch nhân loại chúng ta, coi nhân loại chúng ta như súc sinh, quyền sinh sát trong tay."
"Các ngươi thân là nhân loại mà thật sự chấp mê bất ngộ, cõng rắn cắn gà nhà, mãi đi trên con đường tăm tối sao?"
Tương Ti Tiên một mực khuyên lơn, hi vọng hai tên Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức lạc đường biết quay lại, trở lại chính đạo.
"Bớt ở đây dùng yêu ngôn hoặc chúng, Phản Đạo giả các ngươi mới là người tội không thể xá. Sự hiện hữu của các ngươi mang lại cho chúng ta biết bao nhiêu cực khổ chứ?"
"Tế thần, Tế tư đại nhân đem đến hòa bình cho chúng ta, các ngươi vẫn luôn có ý định phá hư, người chết trên †ay các ngươi vô số kể, các ngươi mới là đáng chết nhất."
Hai tên Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức cười lạnh không thôi, không hề nghe lọt tai những lời của Tương Tỉ Tiên.
Theo bọn hắn nghĩ, những Phản Đạo giả như Tương Ti Tiên mới là người xấu.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Ngây thơ, đều tu luyện đạo đến bước này rồi, có ai là hạng người đơn giản?"
"Chỉ vài câu mà muốn người ta lạc đường biết quay lại, cô nàng này làm sao có thể ngây thơ như vậy chứ?"
Tương Ti Tiên không muốn từ bỏ, còn muốn tiếp tục thuyết phục.
Nhưng hai tên Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức đã không thể kiên nhẫn được nữa, hét lớn một tiếng: "Bớt nói nhiều lời, chịu chết đi!" Hai người hét lớn một tiếng, đồng thời một lần nữa thôi động sương mù màu đen trong cơ thể đánh về phía Tương Ti Tiên và Dận Khuyết.
Trong nháy mắt, hai người bị sương mù màu đen bao phủ.
"Đại tiểu thư cẩn thận!"
Đối diện với sự tấn công của hai Nguyên Anh, Tương Tư Tiên không chống đỡ nổi, sắc mặt tái đi.
Dận Khuyết thì ngay lập tức chắn trước nàng ta, ăn đủ một kích của đối phương.
"Phụt!"
Một ngụm máu tươi phun trào, tạo thành một màn huyết vụ.
Sắc mặt Dận Khuyết trắng bệch, nhìn hai Nguyên Anh đang cười lạnh, trong lòng hắn ta trùng xuống. Chẳng lẽ lần này phải lành ít dữ nhiều hay sao?
Thực lực của Tương Tư Tiên tâm thường, không đánh lại được đối phương, hắn ta còn phải bảo vệ Tương Tư Tiên, khó mà phát huy năng lực của mình.
Dận Khuyết ngẫm nghĩ, cảm thấy tất cả mọi thứ đều do Lữ Thiếu Khanh.
Đều do tên khốn kiếp ấy.
"Tên khốn kiếp đó đáng chết!"
Dận Khuyết cất tiếng mắng chửi: "Đều tại hắn nên chúng ta mới thành ra như vậy."
"Bây giờ người không thấy đâu, cũng chẳng biết đã chết chưa nữa."
Hắn ta nói với Tương Tư Tiên: "Đại tiểu thư, lát nữa ta giữ chân bọn chúng, ngươi chạy trước!"
Tương Tư Tiên lộ vẻ lo âu: "Chuyện này...
"Không còn thời gian chân chừ đâu." Dận Khuyết cắn răng, lau đi máu tươi bên khoé miệng, nói với Tương Tư Tiên: "Bọn họ chọc vào tế ti của bộ tộc Gia Đức, chưa chắc đã đánh thắng được."
"Chúng ta không thể ở đây mạo hiểm cùng bọn họ, lui trước đã, bảo vệ chính mình rồi tính sau"
Cho dù nhóm Lữ Thiếu Khanh là những người đặc biệt trong lời của đại trưởng lão, đại trưởng lão muốn gặp bọn họ.
Nhưng vào lúc này, những gì Dận Khuyết có thể làm được chỉ còn bảo vệ hắn ta và Tương Tư Tiên, về phần những thứ khác thì sống sót đã rồi tính.
Trong mắt Tương Tư Tiên lộ vẻ tự trách, nói với Dận Khuyết: "Dận đại ca, là ta liên luy ngươi." Dận Khuyết mỉm cười, có câu này của Tương Tư Tiên, hắn ta cảm thấy chết cũng không còn gì nuối tiếc.
Hắn ta bật cười, khí phách vô cùng: "Yên tâm đi, chỉ là hai tên Nguyên Anh cỏn con mà đòi giết ta."
"Đi!" Sau đấy, hắn ta chủ động tấn công, hai tay kết ấn, vô số lưỡi gió chém về phía hai Nguyên Anh của bộ tộc Gia Đức.
Lưỡi gió rít gào, chém qua màn sương dày, khiến hai Nguyên Anh của bộ tộc Gia Đức không thể không lui về sau tránh né.
Tương Tư Tiên cũng ngay lập tức chạy khỏi chiến trường, bay về phía sau.
Nàng ta ở lại đây chẳng những không giúp được bất cứ việc gì, đã thế còn liên luy Dận Khuyết, khiến Dận Khuyết không phát huy được thực lực. Mặc dù Tương Tư Tiên muốn thoát khỏi chiến trường, nhưng kẻ địch cũng không dễ dàng thả nàng đi.
Trông thấy Tương Tư Tiên trốn khỏi chỗ này, hai kẻ của bộ tộc Gia Đức lập tức chia quân, một tên Nguyên Anh đẳng đăng sát khí từ phía xa chém tới.
"Muốn chạy? Nằm mơI"
"Giết chết ngươi, cầm đầu của ngươi đi hiến cho tế ti!"
Một chưởng vung ra, sương mù màu đen biến hóa thành bàn tay, từ trên cao đập xuống.
Tương Tư Tiên đối diện với đối thủ cao hơn mình một cảnh giới nhỏ, rất nhanh đã rơi vào thế yếu, tràn ngập nguy cơ.
"Đại tiểu thư cẩn thận!"
Mắt Dận Khuyết trợn to, mặc kệ tất cả mọi thứ chạy qua cứu viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận