Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1220: Ta đã nói xin lỗi, còn muốn thế nào nữa?

Chương 1220: Ta đã nói xin lỗi, còn muốn thế nào nữa?Chương 1220: Ta đã nói xin lỗi, còn muốn thế nào nữa?
Tương Quỳ cười ha ha: "Ngươi nói kiểu này, ta ngược lại có mấy phần thụ sủng nhược kinh đấy."
"Đâu có, đâu có." Lữ Thiếu Khanh vẻ mặt tươi cười: "Ta gọi Tỉ Tiên là tỷ tỷ, mọi người chính là người một nhà, gia gia của nàng cũng chính là gia gia của ta."
"Tiền bối, người không ngại để ta gọi người gia gia chứ?"
Con mắt Tiêu Y trừng lớn, trong mắt lóe lên tia hưng phấn.
Nhị sư huynh khai khiếu rồi sao? Rốt cục cũng quyết định muốn đem Ti Tiên tỷ tỷ biến thành người mình rồi sao?
Nàng không kìm được đem nâng tiểu Hắc trên đầu xuống trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong lòng âm thầm suy đoán, Nhị sư huynh đạt được nữ nhi ngoan như tiểu Hắc, tình thương của cha tràn lan, muốn tạo ra một sư điệt chân chính cho †a chơi sao?
Tương Quỳ cũng cười rất vui vẻ: "Có thể chứ, chuyện vui có nhiều cháu trai như thế này sao ta có thể từ chối chứ?"
Nói bóng gió rất rõ ràng.
Vội vàng muốn làm cháu trai, vậy cũng đừng trách ta chiếm tiện nghỉ của ngươi.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, sau đó đến gần hai bước, nhìn chằm chằm Tương Quỳ.
Hành động này Lữ Thiếu Khanh khiến Tương Quỳ nghỉ ngờ, đoán không được Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì, ông †a trực tiếp hỏi: "Làm gì thế?" Thẹn quá thành giận, muốn đánh nhau sao?
Vừa hay, ngươi dám có chút bất kính, ta ngay lập tức đánh ngươi.
Nguyên Anh kỳ nhỏ bé mà còn dám nhảy nhót trước mặt ta?
Tương T¡ Tiên thấy vậy, trong lòng không kìm được âm thầm cao hứng, hừ, muốn chiếm tiện nghỉ của gia gia ta?
Gia gia của ta không phải ta, muốn chiếm được tiện nghi trên người ông ta, không thể dễ dàng như thế.
Lữ Thiếu Khanh khiến Tương Ti Tiên kinh ngạc, tính kế nàng ta rất kỹ càng, thậm chí để mời Lữ Thiếu Khanh tới đây, nàng ta không thể không ủy khuất Dận Khuyết và Lận Vũ.
Tương Quỳ có thể khiến cho Lữ Thiếu Khanh chịu chút thiệt thòi, nàng ta sẽ cực kỳ vui vẻ. Lữ Thiếu Khanh một lần nữa nhìn thật kỹ Tương Quỳ, sau đó mới thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: "Gia gia của ta chết sớm, khi còn bé đều không có ấn tượng, không nhớ được dáng vẻ của ông ấy."
"Cho nên, ta phải tranh thủ thời gian nhớ kỹ dáng vẻ của người."
Vãi!
Đây là muốn rủa ta chết sao?
Tâm cảnh Tương Quỳ không kìm được có chút ba động.
Muốn đánh người.
Ta là Hóa Thần, còn có thể sống thêm gần ngàn năm nữa đấy.
Thời gian lâu như vậy đủ để ta một lần nữa đột phá, đến lúc đó tiến vào Luyện Hư kỳ rồi thì còn có thể sống được lâu hơn nữa. Ngươi vừa thấy mặt liền rủa ta chết?
Tương Quỳ không cười được, tên khốn kiếp thiếu lễ phép.
Tương Quỳ híp mắt lại, tản mát ra khí tức nguy hiểm: "Tiểu tử, ngươi là đang trù yểu ta chết sao?"
Lữ Thiếu Khanh ủy khuất, kêu to: "Thiên địa lương tâm, ta nào dám trù yểu người chết?"
"Người là Hóa Thần, nhưng người cũng không thể vu oan cho người khác như vậy chứ? Uổng công Tỉ Tiên tỷ tỷ nói gia gia người ý chí rộng lớn, là thiên hạ đệ nhất người tốt."
"Ha ha, nịnh nọt?'Tương Quỳ cười lạnh, không còn cho sắc mặt tốt Lữ Thiếu Khanh: "Ta cảm thấy ngươi chính là đang trù yểu ta chết."
"Ngươi cũng biết ta là Hóa Thần, hành động lần này của ngươi là đang mạo phạm ta, nói đi, ta nên thu thập ngươi như thế nào đây."
Tương Quỳ hai tay chắp sau lưng, trở nên lãnh khốc.
Hôm nay, ta phải giáo huấn ngươi một chút.
Lữ Thiếu Khanh chạy ra sau lưng Tương Ti Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, cứu ta..."
Tương Quỳ khí thế trì trệ, khí thế ngưng tụ lúc đầu trong nháy mắt tiết ra.
Tương Ti Tiên dở khóc dở cười.
Tên này, thật sự không sợ gia gia mình sao?
Đã không sợ, vì sao trước đó đánh chết cũng không muốn tới gặp?
Tương Quỳ nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đứng gần tôn nữ mình như vậy, một cỗ khí từ trong lòng xuất hiện. "Tiểu tử, cách tiểu Tiên xa một chút."
"Không dám!" Lữ Thiếu Khanh thành thật nói: "Ta sợ sau khi cách xa một chút, †a sẽ bị người đánh chết."
"Ngươi không sợ bây giờ ta đánh chết ngươi sao?" Tương Quỳ trầm mặt.
"Sợ, nhưng không còn cách nào khác." Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, không quan tâm nói: "Ta tin tưởng Tỉ Tiên tỷ tỷ mới đến gặp người, bị người đánh chết cũng là ta đáng chết."
Áp lực lập tức liền rơi xuống người Tương Ti Tiên.
Tương Ti Tiên không thể không nói với Tương Quỳ: "Gia gia, là người nói muốn gặp bọn hắn, có thể nào bình tĩnh nói chuyện một chút được không ạ?"
Rắc! Tương Quỳ như nghe âm thanh tan nát cõi lòng của mình.
Cháu gái của mình hướng về người ngoài.
Có lẽ, đây chính là con gái lớn không dùng được trong lời đồn?
Tương Quỳ hít sâu một hơi, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Được rồi, tiểu tử, bây giờ chúng ta bình tính nói chuyện nào."
Lữ Thiếu Khanh vô cùng đồng ý: "Nên như vậy từ sớm rồi."
"Vừa gặp mặt đã muốn ra oai phủ đầu với người khác, loại hành vi này ở chỗ ta người ta nói là ấu trĩ."
Tổ chức Thí Thần nơi này tuyệt đối không có ban lễ nghi.
Tương Quỳ giận dữ, đây là phương thức bình tĩnh nói chuyện sao?
Tương Quỳ nhìn thoáng qua con mồi Tiêu Y còn chưa kịp nhổ lông xử lý trên mặt đất, hừ một tiếng: "Những thứ này là Linh thú ta nuôi thả ở đây, ngươi đánh chết bọn chúng nướng ăn, ngươi định ăn nói như thế nào đây?"
"Người nuôi?'Lữ Thiếu Khanh giật mình: "Sao người không nói sớm?"
"Lúc ấy trên núi áp lực quá lớn, chúng ta đói bụng, không còn sức lực, muốn ăn no rồi mới lên núi, không ngờ đây là Linh thú người nuôi, thật có lỗi, xin lỗi."
"Không có lần sau đâu."
"Không có lần sau2"Tương Quỳ càng tức hơn, sống lâu như vậy giờ ông ta coi như đã hiểu, Lữ Thiếu Khanh trước mắt tuyệt đối là một cái gai nhọn.
Nguyên nhân Tương Ti Tiên và Dận Khuyết thỉnh thoảng truyền tin trở về xin giúp đỡ, ông ta tìm được. Tuyệt đối là bị Lữ Thiếu Khanh trước mắt hành rồi.
Sắc mặt ông ta bất thiện nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, có mấy phần sát khí.
Đối với gai nhọn, biện pháp tốt nhất chính là đánh cho phục.
Lữ Thiếu Khanh dường như đã nhận ra nguy hiểm, lại tới gần hai bước, đã đứng song song với Tương Tỉ Tiên, Tương Ti Tiên đã có thể ngửi được mùi nam nhân của Lữ Thiếu Khanh, khiến sắc mặt nàng ta đỏ bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận