Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 822 - Đánh nhau chỉ vì danh tiếng



Chương 822: Đánh nhau chỉ vì danh tiếngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh chỉ vào Câu Tô, cười hỏi: “Ngươi xem đi, hắn ta tin kìa.”Bên này Câu Tô nhìn Miêu Á bằng ánh mắt nghi ngờ.Trong lòng suy lên đoán xuống, cảm thấy rất có thể lời Lữ Thiếu Khanh nói là đúng.Miêu Á thấy thế thì tức chết.Quả nhiên là cái đồ mặt trắng đáng ghét, không có hình người thì thôi đi, đến não cũng không có luôn.Gả cho loại người này còn không bằng đi chết đi cho rồi.Chú ý tới ánh mắt của Miêu Á, hắn ta vội giả bộ cười nói: “Miêu Á muội muội, muội đừng tin hắn, làm sao ta có thể nghi ngờ muội được?”Miêu Á chẳng buồn nói chuyện với loại người này.Dù sao thì cũng chẳng có trưởng bối ở đây, cũng không cần phải giấu thái độ của mình.Cung Tử Sương chẳng đế ý chuyện gì khác, chỉ muốn rời khỏi nơi này.“Giờ có thể để chúng ta đi chưa?”Vừa may lúc này Kế Ngôn đã về tới.Để tránh bọn họ biết được tình trạng của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh bèn vung tay lên: “Đi đi, Cung gia cận thận với Miêu gia và Câu gia một chút nhé.”Chẳng ai thèm để ý tới Lữ Thiếu Khanh nói cái gì, vội vàng rời đi.Kế Ngôn cũng chầm chậm lảo đảo quay về.Dù bị thương nhưng vẫn tiêu sái phiêu dật như thế.Lữ Thiếu Khanh nhìn lướt qua, hỏi: “Còn chưa chết à?”Kế Ngôn lắc đầu: “Đúng là rất lợi hại, suýt nữa đã đánh không lại được.”Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Ai bảo huynh còn ra vẻ cơ. Kiếm kia của huynh đâu? Sao không đánh chết lão ta đi?”“Giết lão ta, chúng ta không thể ở lại Tam Võ thành nữa.”Lữ Thiếu Khanh hiểu ý Kế Ngôn, hắn ta muốn nói nếu đánh bại Cung gia, nổi danh rồi.Đến lúc đó ở lại Tam Võ thành này một thời gian, chờ Tiêu Y biết đến có thể tới Tam Võ thành tìm bọn họ.Lữ Thiếu Khanh hết sức khinh bỉ kế hoạch của Kế Ngôn. “Đông Tế lớn như thế, chờ tin tức truyền ra được nói không chừng đã hơn trăm năm.”“Huynh ở đây đánh nhau dương danh chẳng bằng đi tìm Thánh địa mà đập đi. Đến lúc đó, đừng nói là Đông Tế, đại danh của huynh chắc chắn sẽ truyền khắp Hàn Tinh, không lo sư muội ngốc không biết.”“Có lý!” Kế Ngôn nghe xong, trầm tư một hồi rồi tỏ vẻ công nhận sư đệ nói đúng.Hắn ta rất hào phóng thừa nhận: “Đúng là ta đã cân nhắc không chu toàn. Được rồi, chúng ta ở lại Tam Võ thành này một thời gian đi chờ ta lành vết thương rồi sẽ đi tìm Thánh địa.”“Làm gì? Huynh muốn làm gì?” Lữ Thiếu Khanh suýt nữa thì ngã cắm đầu khỏi cây.“Đầu huynh bị đánh thành bột nhão rồi à? Chỗ nguy hiểm như thế, huynh muốn chết hay sao?”Lữ Thiếu Khanh rút Mặc Quân Kiếm ra quơ quơ kêu gào: “Nếu huynh đã muốn chết, ta sẽ giết huynh ngay tại đây!”Mặc kệ uy hiếp của Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn chỉ mỉm cười hỏi dồn đến cùng: “Ta đi, đệ không đi sao?”“Không đi! Đánh chết ta cũng không đi!” Lữ Thiếu Khanh kêu lớn: “Muốn đi tự huynh đi đi, ta tình nguyên ở lại Tam Võ thành này chờ sư muội ngốc, kể cả là chờ một trăm năm.”“Thánh địa đó, đó là nơi nào chứ?”Trung tâm Hàn Tinh, là nơi các cao thủ từ Hóa Thần trở lên của Hàn tinh tập trung.Tới Thánh địa, một khi bọn họ bị lộ thân phận.Không chừng tiểu binh đuổi giết bọn họ cũng là cảnh giới Hóa Thần đó.Dọa thôi cũng sợ chết đi được rồi.Không tìm được sư muội, ngược lại còn tự ném mạng mình đi.“Nhỡ đâu sư muội đang ở Thánh địa thì sao?” Kế Ngôn lại hỏi: “Đệ có đi không?”“Không đi!” Lữ Thiếu Khanh vẫn kiên quyết. “Cùng lắm thì đến lúc đó đốt thêm vài cây nến, vài nén nguyên bảo cho nàng.”Kế Ngôn cười, không nói gì.Như thể đã nhìn thấu được Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh thấy vậy liền nổi giận hỏi lại: “Nhìn cái gì? Nhìn nữa có tin ta đánh huynh một trận ngay ở đây không?”“Huynh đang bị thương. Huynh không phải đối thủ của ta.”Ké Ngôn rất thẳng thắn triệu hồi phi thuyền ra, leo lên thuyền nói: “Đi thôi, về Tam Võ thành.”“Mẹ nó!” Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà mặt dày bước lên thuyền. “Đừng tưởng huynh là sư huynh là có thể ra lệnh cho ta!”“Đáng lẽ từ đầu ta không nên nhờ huynh hỗ trợ làm gì, để bây giờ thành ra thế này. Không biết kiếp trước ta đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì nữa!”Mồm thì thao thao bất tuyệt nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn chỉnh hướng phi thuyền nhanh chóng lao về phía Tam Võ thành.Nhưng không bao lâu sau, hắn đã nhướn máy nhìn phía trước. Kế Ngôn cũng mở to mắt quan sát.Phía xa xa, linh khí trong thiên địa không ngừng dao động, không ngừng nổ lách tách, bầy trời kéo mây đen dày đặc, sấm sét ùng oàng.Ba đợt sóng linh lực cường đại không ngừng khuếch tán ra xung quanh, dù cách thật xa cũng có thể cảm nhận được.“Xem ra bị người ta phục kích rồi!”Kế Ngôn thong thả nhận xét. Hắn ta cảm nhận được có một nguồn sóng linh lực dao động rất quen. Chính là Cung Sùng vừa nãy mới giao thủ với mình.Lữ Thiếu Khanh sờ sờ cằm, cười nói: “Xem ra Câu gia và Miêu gia thông đồng với nhau rồi.”Trong Tam Võ thành, có thể đối phó được với Cung Sùng Nguyên Anh hậu kỳ cũng chỉ có Đại trưởng lão của Miêu gia và Câu gia.Bọn họ là Nguyên Anh tầng sáu, một chọi một đều không phải đối thủ của Cung Sùng.Nhưng hiện giờ Cung Sùng đã bị thương, mười phần thực lực không còn lấy một, Đại trưởng lão Câu gia và Miêu gia liên thủ ra tay, Cung Sùng sẽ gặp nguy hiểm.Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Huynh chờ ở đây, ta đi một lát sẽ trở lại.”“Đệ muốn bảo vệ lão ta à?”Lữ Thiếu Khanh biến mất, chỉ để lại một câu: “Nói nhảm, Tam Võ thành vẫn nên duy trì tình trạng hiện tại thì hơn.”“Nếu không, chúng ta ở lại nơi này rất nguy hiểm.”Kế Ngôn nghĩ thêm một lát liền hiểu ý Lữ Thiếu Khanh.Nếu Cung Sùng bị xử lý, chắc chắn Cung gia sẽ bị Miêu gia và Câu gia liên thủ tiêu diệt.Đến lúc đó, hai nhà kia liên thủ đồng tâm hiệp lực đối phó với hai người Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn được rồi.Dù thực lực hai huynh đệ bọn họ có mạnh hơn người cũng không thể ngăn được đối phương người đông thế mạnh.Hiện tại Đại trưởng lão Câu gia và Miêu gia đã ra tay với Cung gia rồi, song phương không còn nể mặt mũi nhau nữa.Giữ Cung Sùng, Miêu gia và Câu gia không thể tiêu diệt Cung gia, Tam Võ thành tiếp tục duy trì trạng thái như hiện tại.Ba nhà sẽ vạch mặt đánh lẫn nhau chứ không rảnh tới trêu vào Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.Bảo sao trước đó hắn tình nguyện tìm tới Miêu gia.Thì ra ngay từ đầu hắn đã quyết định như vậy.Kế Ngôn mỉm cười, cuối cùng nhắm mắt lại.Sư đệ tự mình ra tay, không có gì phải lo lắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận