Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1732

Chương 1732Chương 1732
Sau đó cười ha ha một tiếng, khí tức trên thân bộc phát, khí tức đáng sợ khiến hắn ta như một con hung thú, để lộ hàm răng sắc bén cùng nanh vuốt lạnh lẽo với con mồi.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ ma tộc lao thẳng tới tựa như Thái Sơn áp đỉnh.
"Đáng chết!"
Khí tức đáng sợ khiến sắc mặt tu sĩ nhân tộc hoàn toàn thay đổi, cảm giác nguy hiểm xộc lên đầu.
Tuy nhiên dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hắn ta hét lớn một tiếng: "Cuồng vọng!"
Sau đó có vài đạo linh phù xuất hiện trong tay, quang mang một lần nữa tăng vọt, hung hăng đánh về phía tu sĩ ma tộc. "Râm!"
Hai bên đại chiến mấy hiệp, cuối cùng tu sĩ Nguyên Anh kỳ ma tộc giết tới trước mặt tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhân tộc.
Một quyền hung hăng đánh vào trên người hẳn ta.
"Phụt!"
Một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra, giờ khắc này, tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhân tộc cảm nhận được khí tức tử vong, hắn ta thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong lòng kinh hoảng, xoay người bỏ chạy.
"Chớ có càn rối"
Nơi xa có tu sĩ Nguyên Anh kỳ áp trận xông tới hét lớn một tiếng, ý đồ cứu viện.
Nhưng mà tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ ma tộc này vượt quá sức tưởng tượng của bên nhân tộc.
Chỉ thấy bóng dáng hắn ta lóe lên rồi xuất hiện sau lưng đối phương, quyền hung hăng đánh vào phía sau, lại một lần nữa đánh cho đối phương phun ra máu tươi.
Cuối cùng, trong ánh mắt hoảng sợ của tu sĩ nhân tộc, tu sĩ Nguyên Anh kỳ ma tộc này đã đánh nát đối thủ của mình, nguyên anh từ trong cơ thể chui ra, hoảng hốt bỏ chạy.
"Đáng chết!"
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ ma tộc nhẹ nhõm siết chặt nguyên anh trong tay, trong ánh mắt kinh sợ của các tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhân tộc triệt để đánh giết đối thủ của mình.
"Ha ha, đây chính là nhân tộc yếu đuối!"
"Giết!" Đánh chết một tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhân tộc, ma tộc bên này sĩ khí đại chấn, hung diễm càng tăng lên.
Hoàng thành!
Bầu trời ảm đạm, mặt trời trốn ở trong mây đen, thời tiết lộ ra rất âm trâm.
Các tu sĩ trong Hoàng thành cũng giống như thời tiết này, tâm trạng nặng nề, không hề có nụ cười.
Trong không khí tràn ngập khí tức nặng nề.
Từ khi ma tộc xuất hiện tới giờ đã chiến đấu được hơn hai tháng, kết quả khiến tu sĩ nhân tộc cảm thấy vô cùng nặng nề.
Hơn hai tháng chiến đấu, ba đạo phòng tuyến nhân tộc bố trí trước Hoàng thành đều bị hủy, tu sĩ nhân tộc tử thương thảm trọng. Trong quá trình chiến đấu, nhân tộc tuần tự xuất động ba mươi bảy vị Nguyên Anh, ma tộc xuất động hai mươi tám vị Nguyên Anh, đại chiến với nhau.
Bên nhân tộc mười bảy người tử chiến, chín người nhục thân bị hủy, còn sót lại hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương nhẹ.
Nhưng mà tổn thất thảm trọng như vậy, cũng chỉ đánh chết mười hai người, phá hủy nhục thân năm người của ma tộc.
Bởi vậy có thể thấy ma tộc mạnh hơn một chút.
Nhân số phương diện Nguyên Anh kỳ chiếm ưu thế lớn nhưng tử thương nhiều người, không chiếm được nửa điểm tiện nghị.
Tu sĩ Kết Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ tử thương trên vạn người, số người bị thương càng không cách nào thống kê được.
Sự cường đại của ma tộc khiến các †u sĩ nhân tộc có một nhận thức trực tiếp.
Càng khiến tu sĩ nhân tộc cảm thấy khủng bố là sự tâm ngoan thủ lạt của ma tộc.
Tu sĩ không thể chạy trốn sau khi trở thành tu bình của ma tộc, ma tộc tàn sát toàn bộ, nhuộm đỏ thổ địa Đông Châu.
Thủ đoạn tàn bạo như vậy dọa sợ rất nhiều người, cũng tiến một bước đả kích sĩ khí tu sĩ nhân tộc.
Ở Hoàng thành này giờ cũng đầy ắp người nhưng cho dù là Hoàng thành hay ở doanh địa kéo dài đều không có nhiều âm thanh, chỉ có mảnh tử khí âm u.
Ba đạo phòng tuyến bị công phá, Hoàng thành là phòng tuyến cuối cùng.
Một khi ma tộc binh lâm thành hạ, liên quân ở Hoàng thành bị đánh tan, cuối cùng Đông Châu cũng không còn sức chống cự.
Vừa nghĩ tới khi đó gót sắt của ma tộc có thể tiến quân thần tốc, tứ ngược Đông Châu, không ít đại lão các thế lực sắc mặt càng thêm khó coi.
"Ma tộc, đáng chết!"
"Nhất định phải ngăn trở bọn hắn, nếu không, Đông Châu coi như xong rồi."
"Nhưng mà ma tộc cường đại, phải làm gì đây?"
"Ta thấy không bằng quay về nhà, ai lo nhà người nấy là được rồi."
Hơn hai tháng chiến đấu, tu sĩ Nguyên Anh kỳ đã vẫn lạc mười bảy người, không biết bao nhiêu thế lực bị đánh nát, đánh cho tàn phế, điều này khiến không ít thế lực thấp thế bắt đầu nảy sinh thoái ý.
So với bị ma tộc đánh tan chẳng bằng trở về coi nhà, đến lúc đó nói không chừng còn cơ hội xoay chuyển.
"Không được lùi bước!"
"Ai lùi, ta là kẻ đầu tiên giết người đó!"
Nhan Hồng Vũ là mình chủ lập tức đứng ra, ngăn cản tình thế này.
Tuyệt đối không thể để cho người ta rút đi vào thời điểm này, lúc này rời đi sẽ dẫn đến hiệu ứng chuỗi, cuối cùng tất cả mọi người giải thể, còn làm cái cọng long.
Liên hợp lại, chưa chắc có thể đánh bại ma tộc nhưng ít ra còn có thể chống lại ma tộc. Nhà nào nhà nấy phân tán thì sẽ chỉ tặng đầu người cho ma tộc thôi.
Nhan Hồng Vũ cường thế giết một vài người chủ Trương giải thể, ổn định cục diện.
Đồng thời âm thanh truyền khắp Hoàng thành: "Chúng ta còn có Trung Châu trợ giúp, chúng ta còn chưa bại."
Trung Châu trợ giúp?
Lời của Nhan Hồng Vũ tựa như ánh lửa trong bóng tối đốt lên hi vọng trong long đông đảo tu sĩ.
"Đúng vậy, chúng ta còn có học sinh học viện Trung Châu!"
"Bọn hắn ai nấy đều là Nguyên Anh kỳ, thực lực cường đại vô cùng, có bọn hắn xuất thủ, chúng ta sẽ không thua."
"Đúng vậy, những người đến từ Ngao Thương công tử, Mị Phi cô nương đến từ ngũ gia tam phái Trung Châu, là mạnh nhất!"
Đông đảo tu sĩ nhao nhao nghị luận, sĩ khí đại chấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận