Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2896: Ngu xuẩn hành vi (length: 6672)

Lữ Thiếu Khanh có thể đánh bại hai vị Thần Vương không?
Vấn đề này không cần Kế Ngôn trả lời, Tiêu Y đã nhảy ra nói, "Cái này còn phải hỏi sao?"
"Đại sư huynh ta đều bị đánh thành ra nông nỗi này, bọn chúng liên thủ cũng không thể nào là đối thủ của nhị sư huynh."
"Hai vị sư huynh liên thủ, xưa nay sẽ không để lại hậu quả dở dang......"
Tiêu Y cười khẩy hai tiếng, những lời tiếp theo không nói ra.
Nếu như nhị sư huynh mà còn đánh không lại hai vị Thần Vương, nhất định sẽ bị Đại sư huynh cười chết.
Mà nhị sư huynh cũng vì không muốn bị làm trò cười, sẽ nghĩ cách dốc hết toàn lực để giết chết hai vị Thần Vương này.
Dù sao, nhị sư huynh chỉ cho phép hắn cười Đại sư huynh, chứ không cho phép mình bị Đại sư huynh cười.
Lam Kỳ đứng bên cạnh nhìn thấy Kế Ngôn một bộ dáng lạnh nhạt, không hề để tâm.
Nhìn lại vẻ mặt đắc ý của Tiêu Y, trong lòng khó chịu, nhưng rất nhanh, hắn đảo mắt, ý đồ xấu đã nảy sinh trong lòng.
Hắn cố ý cười lạnh, "Nói như vậy, ngươi, cái người làm sư huynh này còn không bằng sư đệ?"
Rõ ràng là đang châm ngòi ly gián.
Kế Ngôn chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, liền thu ánh mắt về.
Ánh mắt khinh miệt khiến Lam Kỳ không chịu nổi.
Kế Ngôn không nói gì thêm, nhưng trong mắt lại như đã nói hết.
Hắn trừng mắt nhìn Kế Ngôn, "Ngươi có ý gì?"
"Có ý gì?" Tiêu Y lập tức nhảy ra, chỉ vào Lam Kỳ khinh bỉ, "Ý là, Đại sư huynh ta còn chẳng thèm nói chuyện với loại ngu xuẩn như ngươi."
"Dù sao thì ngu xuẩn rất dễ lây."
"Còn nữa, với ánh mắt thiển cận như ếch ngồi đáy giếng của ngươi thì không có tư cách bình phẩm hai vị sư huynh bọn ta."
"Lảm nhảm, không có chút văn hóa nào mà nói nhiều vậy, những đồng nghiệp của ngươi có thể chịu đựng ngươi lâu như thế, cũng coi như là kiên nhẫn đấy."
"Bá thành chủ sao lại chiêu mộ một kẻ như ngươi về làm thành chủ vậy?"
"Không sợ làm xấu mặt Quang Minh thành sao?"
"Có phải ngươi đã tặng lễ cho Bá thành chủ, cầu Bá thành chủ bố thí cho ngươi một miếng cơm ăn hay không vậy?"
"Con nhóc xấu xa, ngươi nói cái gì?" Lam Kỳ tức giận đến ngực phập phồng, sắp nổ tung.
Hắn không hiểu, rõ ràng mình là Tiên Quân, là người đã sống mấy ngàn vạn năm.
Tại sao khi đối đầu với Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y những kẻ này, sự tức giận của mình lại dễ dàng bùng phát như vậy.
Tiêu Y một chút cũng không sợ, nhìn thẳng vào Lam Kỳ, lớn tiếng nói, "Nói chính là ngươi đấy, thế nào? Còn không phục sao?"
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh ta?"
"Rất tốt!" Ánh mắt Lam Kỳ trở nên băng lãnh, "Đừng tưởng ta không dám?"
Sau khi nói xong, hắn lập tức ra tay.
Khí tức cường đại hội tụ, hóa thành một mũi tên vô hình, lao thẳng đến Tiêu Y.
Trong lòng hắn hạ quyết tâm, thề nhất định phải hảo hảo dạy dỗ Tiêu Y một trận.
Đừng tưởng rằng ngươi trốn sau lưng bọn chúng, ta liền không làm gì được ngươi!
Đừng quên, ta cũng là Tiên Quân!
Khi hai chữ Tiên Quân xuất hiện, Lam Kỳ trong lòng cũng khôi phục được chút sức lực và kiêu ngạo.
Bị Tiêu Y phun cho một trận khiến hắn hoài nghi không biết mình có còn là Tiên Quân nữa hay không.
Đến chút tôn nghiêm cũng chẳng còn.
Xung quanh tạo nên gợn sóng nhàn nhạt, phát ra những tiếng rít chói tai.
Sức mạnh vô hình khiến Quản Vọng biến sắc, đòn này Tiêu Y tuyệt đối không chống đỡ được.
Hắn vừa định tiến lên thì Kế Ngôn đã động.
Hướng Lam Kỳ một ngón tay.
Kế Ngôn không giống Lữ Thiếu Khanh hoặc Tiêu Y, thích dùng miệng để phun người khác đến chết, hắn thích ra tay trực tiếp hơn.
Ngón tay khép lại, như lưỡi kiếm đâm ra.
Vù!
Lam Kỳ trong chớp mắt cảm thấy trời đất quay cuồng, thiên địa biến ảo, trước mắt ánh sáng bùng nổ.
Trong nháy mắt, hắn như thể đã tiến vào một thế giới khác.
Một thế giới kiếm, vô số thanh kiếm sắc bén, mũi kiếm lộ rõ, chen chúc về phía hắn, muốn đâm hắn thành tổ ong.
Lam Kỳ cảm thấy mỗi thanh kiếm đều có thể giết chết hắn.
Giống như nước chảy, không ngừng xung kích, Lam Kỳ không nhịn được hét lớn một tiếng.
Vội vàng lui lại mấy bước, xung quanh mới khôi phục như lúc ban đầu.
Lam Kỳ mồ hôi nhễ nhại, phun ra một ngụm tiên huyết, hắn hoảng sợ nhìn Kế Ngôn, "Ngươi..."
Chỉ một chiêu vừa rồi, hắn đã hiểu Kế Ngôn lợi hại đến mức nào.
Cũng chẳng trách có thể độc chiến với hai vị Thần Vương.
Điều khiến hắn sợ hơn chính là Kế Ngôn hiện tại đang bị thương, chỉ là nhẹ nhàng ra tay thôi, đã khiến hắn cảm nhận được cái gì gọi là vô địch.
Ánh mắt Kế Ngôn lạnh nhạt, vẻ mặt không có chút thay đổi nào, chỉ nói một câu, "Đừng đùa quá trớn!"
Một câu nói kia khiến Lam Kỳ lại suýt chút nữa phát hỏa.
Hắn có thể chắc chắn một điều, đó là từ miệng của ba sư huynh muội Kế Ngôn cũng sẽ chẳng có lời gì hay ho.
Lam Kỳ cắn răng, tức giận đến nửa ngày cũng không nói nên lời nào.
Chiêu vừa rồi của Kế Ngôn chỉ là ra tay nhẹ nhàng cũng đã khiến hắn bị thương.
Đồng thời cũng cho hắn biết rõ sự chênh lệch giữa hai người.
Bảo hắn đi gây sự với Kế Ngôn, hắn tuyệt đối không dám.
Chỉ có thể ấm ức đứng phạt tại chỗ.
Quản Vọng thấy thế liền lắc đầu, trong lòng thở dài, bảo ngươi đừng trêu chọc bọn họ mà, không nghe, giờ thì biết chưa?
Nỗi khổ tâm của ta coi như cho chó ăn rồi.
Bạch Nột cũng lên tiếng, "Tình hình hiện tại đang rất nghiêm trọng, có chuyện gì thì đợi đánh lui bọn chúng rồi hãy nói sau......"
Nàng nhìn trận chiến trên bầu trời, vẻ mặt lo lắng, không qua được cửa này thì dù có cừu hận lớn thế nào cũng vô dụng thôi.
Nghe Bạch Nột nói vậy, Lam Kỳ cũng nhân đó xuống thang, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên ánh mặt trời, Lữ Thiếu Khanh và hai vị Thần Vương đã giao đấu không ít hiệp.
Lam Kỳ xem xét, lập tức kinh ngạc.
Tình hình không hề giống như hắn tưởng tượng rằng thế lực ngang bằng.
Có thể thấy rõ, Lữ Thiếu Khanh đang áp chế hai vị Thần Vương mà đánh.
Kiếm ý của hắn bùng nổ, như ngọn lửa dữ dội thiêu đốt tất cả.
Sức mạnh cường đại, mỗi một kiếm đều khiến thiên địa rung chuyển không ngừng.
Âm thanh ầm ầm bên tai không dứt.
Nếu nói kiếm ý của Kế Ngôn vô cùng sắc bén, có thể dùng một vị tuấn công tử nho nhã để hình dung.
Vậy thì kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh chính là như người khổng lồ tay cầm chùy lớn, hễ không vừa ý là phang người.
Sức mạnh cường đại đánh cho hai vị Thần Vương gầm rú liên tục.
Nhìn sơ qua thì thấy, Lữ Thiếu Khanh đang chiếm thượng phong.
Dường như đánh thắng chỉ là chuyện sớm muộn.
Bất quá!
Sau khi Lam Kỳ nhìn một hồi, đột nhiên cười lạnh, "Ngu xuẩn..."
"Đánh kiểu này, thất bại cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận