Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3072: Thật đang giả chết (length: 6600)

"Đứng lên!"
Nguyệt hét lớn một tiếng với Lữ Thiếu Khanh, "Đừng giả chết!"
Nguyệt vừa rồi không để ý đến một vấn đề.
Nữ nhân dù là cùng Tiên Đế quyết đấu, tiêu hao rất lớn.
Nhưng cho nàng chút năng lượng này như giọt nước trong biển cả, đối với nữ nhân mà nói không tính là gì.
Chút năng lượng ấy, nữ nhân có thể cho một vạn, mười vạn, thậm chí trăm vạn người đều được.
Cho nên, nữ nhân cho nàng một cỗ năng lượng, cũng có thể cho Lữ Thiếu Khanh.
Cho nên, Nguyệt nghi ngờ Lữ Thiếu Khanh đang giả chết.
Cùng Lữ Thiếu Khanh tiếp xúc thời gian không lâu lắm, nhưng nàng biết rõ Lữ Thiếu Khanh là một kẻ vô sỉ, không hề quan tâm đến mặt mũi.
Tình thế bây giờ rất nguy hiểm, nhưng hắn mới sẽ không quan tâm những thứ này.
Nguyệt gọi vài tiếng, cũng không thấy Lữ Thiếu Khanh có động tĩnh gì, đến cả khí tức cũng không có nửa điểm biến hóa.
Nguyệt không kìm được mà nghi ngờ chính mình.
Phán đoán sai lầm?
Nghĩ lại, cho dù đánh thức Lữ Thiếu Khanh cũng vô dụng.
Tiên Đế, ngoại trừ người cùng cảnh giới, ai có thể ứng phó được?
Nghĩ đến đây, Nguyệt không khỏi nhụt chí.
Lần nữa ủ rũ, nhìn xem ngón tay Tiên Đế đang dần rơi xuống trên đầu, cảm nhận được cỗ áp lực đáng sợ kia.
Trong lòng Nguyệt thầm nghĩ, liền yên lặng chờ chết đi.
Đúng lúc Nguyệt trong lòng làm ra quyết định như vậy, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một cỗ dao động.
Nguyệt ngẩn người, trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt, một đạo quang mang từ không gian hỗn độn bên trong bộc phát.
Phong mang kiếm ý quét sạch chung quanh.
Không gian hỗn độn bị kiếm quang đánh ra một vết nứt.
Sau đó một đạo thân ảnh màu trắng từ trong khe nứt đi tới.
Nguyệt càng thêm kinh ngạc, "Ngươi, không phải đã rời đi rồi sao?"
Người đi vào chính là Kế Ngôn, mặt hắn đầy vẻ lạnh lùng, thân thể tràn ngập phong mang kiếm ý, không giận mà uy.
Kế Ngôn nhìn thoáng qua ngón tay Tiên Đế đang rơi xuống trên đầu, nhàn nhạt nói, "Thấy các ngươi lâu như vậy chưa có trở về, ta liền biết rõ hắn lại gây chuyện."
Nói đến đây, Nguyệt suýt chút nữa không kiềm được.
Vì cái gì lâu như vậy không quay về?
Còn không phải Lữ Thiếu Khanh nghĩ đến Đế khí của nàng?
Có trời mới biết đầu óc hắn đang suy nghĩ gì?
Đồ hỗn đản.
Nguyệt thở phì phì nói, "Còn không phải bởi vì hắn lòng tham, cho nên thế cục mới ác liệt đến mức này."
Kế Ngôn quét Lữ Thiếu Khanh một chút, lắc đầu, "Lòng tham, chỉ là bề ngoài."
Nguyệt cực độ không đồng ý với lời này của Kế Ngôn, bề ngoài?
Chẳng lẽ còn có nội tình gì?
Ta đều tận mắt thấy, còn có thể sai sao?
"Hừ, ngươi cứ che chở hắn đi. . ."
Kế Ngôn không đáp lời, ngẩng đầu lên, chú ý đến ngón tay Tiên Đế đang suy yếu.
Trong mắt hắn tinh quang chợt lóe lên, "Giải quyết cái này trước đã rồi nói. . . ."
Nguyệt kinh hãi, ngươi thiên tân vạn khổ chạy về đây, là muốn tự tìm đường chết?
"Ngươi đừng làm loạn!" Nguyệt vội vàng kêu, so với Lữ Thiếu Khanh, thái độ của Nguyệt đối với Kế Ngôn ôn hòa hơn rất nhiều, "Trạng thái của ngươi bây giờ có thể làm gì?"
"Ngoài việc chết vô ích, cái gì cũng không làm được."
"Ngươi tranh thủ lúc còn thời gian, mang theo hắn rời đi. . ."
Kế Ngôn trước khi rời đi đã bị thương, sau khi rời đi, lại dùng phương thức của mình trở về, luân phiên tiêu hao, trạng thái của Kế Ngôn không khá hơn Nguyệt là bao.
Dù cho ngón tay Tiên Đế kia đã suy yếu rất nhiều, theo Nguyệt, Kế Ngôn không thể nào là đối thủ của hắn.
Biện pháp tốt nhất là thừa lúc còn chút thời gian, mang theo Lữ Thiếu Khanh rời đi.
Kế Ngôn lắc đầu, "Một ngón tay mà thôi. . ."
Nguyệt nghe vậy, trong lúc nhất thời tức giận đến không biết nên nói gì cho phải.
Một ngón tay mà thôi?
Ngươi đã quên thêm từ.
Một ngón tay của Tiên Đế.
Đừng nói ngón tay, coi như là một sợi tóc, cũng không phải là thứ mà ngươi bây giờ có thể đối phó được.
Thấy Kế Ngôn đã rút kiếm chuẩn bị xông lên, Nguyệt lần nữa quát, "Đừng xúc động, tranh thủ thời gian mang theo hắn rời đi. . ."
"Ngươi không phải là đối thủ của Tiên Đế. . ."
Kế Ngôn không quay đầu lại nói, "Yên tâm, còn có viện binh. . ."
"Viện binh?"
Nguyệt kinh ngạc, không hiểu ý của những lời Kế Ngôn nói.
Sau một khắc, Kế Ngôn lăng không mà lên, cùng Vô Khâu kiếm trong tay hòa làm một thể, hóa thành một thanh thần kiếm to lớn xông lên trời.
"Oanh!"
Kiếm quang trùng thiên, sáng chói loá mắt, lại lần nữa hóa thành Thần Long, gào thét mà lên.
"Ầm ầm!"
Kiếm quang rơi vào ngón tay, mặc dù quang mang văng khắp nơi, phong mang kiếm ý tràn ngập trong đó.
Nhưng Nguyệt thấy rất rõ, một kiếm này của Kế Ngôn không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho đối phương.
Ngược lại, ngón tay Tiên Đế không hề có động tác nào, chỉ là chậm rãi rơi xuống, Kế Ngôn tựa như bị trọng kích, thân thể vỡ tan, nặng nề ngã xuống.
"Ngươi không sao chứ?"
Nguyệt vội vàng tiến lên lo lắng hỏi, thấy Kế Ngôn đứng lên, cắn răng nói, "Đừng cố quá sức, tranh thủ thời gian mang theo hắn rời đi, ta đến yểm hộ các ngươi."
Nguyệt biết mình có thể chết, nhưng Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh không thể chết.
Hai người có tương lai tốt đẹp, việc quan hệ đến kế hoạch ức vạn năm.
Kế Ngôn không nói gì, ngẩng đầu lên, nhìn ngón tay Tiên Đế càng ngày càng gần, sau đó nghiêng đầu về phía Lữ Thiếu Khanh đang hôn mê nói, "Đừng giả bộ, mau dậy."
Nguyệt: ? ? ?
Nguyệt quay đầu nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh bên cạnh, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nháy mắt với Nguyệt, đứng lên, duỗi lưng một cái, bất mãn nói, "Ngươi còn ở đó làm gì?"
"Con mẹ nó, muốn chết đến vậy sao, tự mình cắt cổ đi."
"Trước khi cắt cổ, tự mình đào hố lập bia lấp đất, đừng làm phiền người khác. . ."
Nguyệt kinh ngạc nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi một mực giả chết?"
"Không có," Lữ Thiếu Khanh mặt không đỏ, tim không nhảy, "Ta chỉ là đang nghỉ ngơi một chút thôi, không ngờ ngươi lại không hề làm gì, làm ta quá thất vọng. . ."
Nguyệt nghe vậy, tức đến méo cả mặt, đồ tiểu hỗn đản đáng ghét.
"Đồ hỗn đản, ngươi muốn làm gì?"
Nguyệt tức giận, quả nhiên mình không có đoán sai, Lữ Thiếu Khanh đúng là đang giả chết.
Cố ý xem mình trò cười sao?
Nguyệt trong lòng vô cùng hối hận, vừa rồi không nhân cơ hội tát cho Lữ Thiếu Khanh mấy cái.
Nguyệt nghiến răng, "Ngươi giả chết, lãng phí hết thời gian bỏ chạy, ta xem ngươi chết như thế nào."
Vừa lúc thanh âm của Kế Ngôn vang lên, "Ít lải nhải thôi, ngươi thăm dò lâu như vậy, biết cách đối phó với nó rồi chứ, mau nói đi. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận