Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2260: Chương 2260

Chương 2260: Chương 2260Chương 2260: Chương 2260
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Nếu thủy linh có thể đánh thắng được Hoang thần thì cũng không tới phiên hai người bọn họ ra tay.
Lữ Thiếu Khanh vui lòng làm khán giả đứng một bên quan sát.
Nhưng bây giờ thủy linh đã rơi xuống thế hạ phong, nếu tiếp tục đánh nữa sẽ lại càng bất ổn.
Đến khi ấy bị Hoang thần đánh bại cũng không phải chuyện không thể xảy ra. Bảo đích thân ra tay chiến đấu với Đại Thừa kỳ, trong lòng Lữ Thiếu Khanh cũng không chắc.
Kế Ngôn nhìn một lát rồi rút Vô Khâu kiếm ra: “Nhìn thôi cũng không nhìn ra được cái gì, ra tay đi.”
“Sát, huynh...”
Nhưng Ké Ngôn đã biến mất, rồi lập tức xuất hiện phía sau Hoang thần, hung hang vung ra một kiếm.
Âm ầm!
Ánh kiếm từ hư không xa xôi giết tới.
Kiếm ý kinh khủng khiến cho Hoang thần cũng phải giật mình.
“Đáng chết!”
Hoang thần tức giận quát lên. Kiếm ý vô địch, dù là Hoang thần cũng cảm nhận được áp lực lớn lao.
Vùi
Hư không phong bạo xung quanh cuốn thật nhanh, hóa thành vô số bức tường chắn ngăn trước mặt Hoang thần. Vù vù.
Giữa hư không vang lên âm thanh thứ gì đó vỡ nát, tất cả bình chướng đều bị đánh tan một cách dễ dàng.
“Sâu kiến!"
Hoang thần cũng tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Kế Ngôn, quát lên một tiếng, thần niệm như sấm.V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Chớp mắt, như bị sét đánh, bị sức mạnh vô hình đánh trúng, toàn thân Kế Ngôn bay n gược lại mười tỷ dặm.
Toàn thân hắn ứa ra vô số máu tươi, như một món đồ sứ đã vỡ.
Chỉ là một tiếng quát nhẹ, Kế Ngôn đã biết mất khỏi tầm mắt Hoang thần. Hoang thần lại quay sang nhìn thủy linh.
Về phần Lữ Thiếu Khanh, nó còn chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Giống như thần minh chẳng buồn nhìn sâu kiến dưới chân mình vậy.
Trong mắt nó, dẫm chết loại sâu kiến như Lữ Thiếu Khanh này chẳng những tốn sức mà còn có thể bẩn cả tay.
Sát!
Da đầu Lữ Thiếu Khanh tê đại. Đây chính là Đại Thừa kỳ sao? Kinh khủng như vậy!
Chỉ là một tiếng quát nhẹ đã có thể đánh bay Ké Ngôn là Hợp Thể kỳ.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng chạy đi tìm Kế Ngôn.
Không phải là bị giết luôn rồi chứ?
Lữ Thiếu Khanh lo lắng lắm, tìm được Kế Ngôn mới nhẹ nhàng thở ra.
May quá, còn chưa bị giết, vẫn còn chút hơi thở. Lữ Thiếu Khanh đi tới bên cạnh Kế Ngôn, quan sát Kế Ngôn một lát thì hãi hùng khiếp vía.
Đại Thừa kỳ thật đáng sợ. Toàn thân Kế Ngôn chồng chất vết thương, đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta bị thương nặng như thế. Dường như linh lực trong cơ thể bị quét sạch sành sanh, trong ngoài thân thể không còn mấy nơi lành lặn. Xương cốt cũng bị đánh gãy không biết bao nhiêu đoạn. Còn sống được cũng coi như là mộ tổ Thiên Ngự phong bốc khói xanh rồi.
Kế Ngôn nổi bồng bềnh giữa không trung, dường như còn chưa tỉnh hồn lại.
Lữ Thiếu Khanh thấy Kế Ngôn như vậy thì không nhịn được mà thở dài, làm một sư đệ tri kỷ, hắn an ủi Kế Ngôn: “Ôi, được rồi, còn sống là tốt rồi.” “Thua thì thua thôi, thua bởi Đại Thừa kỳ cũng không mất mặt.”
“Thôi, chúng ta về thôi, để cho sư phụ làm thịt linh kê nấu canh cho huynh bồi bổ mỗi ngày, chữa khỏi vết thương, cố gắng tu luyện, ngày sau lại đến báo thù.”
Kế Ngôn chậm rãi đứng dậy, mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng hắn ta vẫn không đến nỗi ngã xuống. Hắn ta lấy ra một viên thuốc dư dả linh khí, tỏa hương thơm ngát, nuốt vào bụng. Đan dược vừa vào miệng, tựa như nổ tung trong linh mạch, vô số linh lực lan khắp toàn thân hắn ta.
Tiếng răng rắc vang lên, vết thương của Kế Ngôn chớp mắt đã khôi phục bảy tám phần.
Lữ Thiếu Khanh sững sờ, đây là thần đan diệu dược gì vậy? Tiên đan sao?
“Huynh lẫy từ đâu ra?”
Kế Ngôn siết chặt nắm đấm, cảm thấy tốt hơn mới thuận miệng đáp: “Dao sư bá cho.” “Giết!"” Lữ Thiếu Khanh lại muốn mắng người: “Sao bà ấy lại không cho ta?”
Lữ Thiếu Khanh đã đoán được lai lịch của viên đan dược này.
“Dao sư bá nói, tự ngươi đã có đan dược rồi, chắc là luyện chế ra không ít, đưa cho ta một chút.” Kế Ngôn còn xòe tay ra với Lữ Thiếu Khanh. Quả nhiên!
Lữ Thiếu Khanh phẫn hận vung tay một cái đánh bay Kế Ngôn.
“Dao sư bá bất công, đan phương là của ta, ta còn chưa thấy được cả cặn thuốc nữa.” Lữ Thiếu Khanh muốn khóc, hắn có cái rắm đan dược ấy, nếu hắn biết luyện đan còn phải đưa đan phương cho Tỉ Dao sao?
Không phải Ti Dao luyện chế ra đan dược rồi hắn sẽ cùng Ti Dao chia đôi, hắn cầm đan dược bán ổi kiếm chút linh thạch sao?
Kết quả, hắn quên luôn cả chuyện này.
Ti Dao lại cho Kế Ngôn đan dược.
Lữ Thiếu Khanh vươn tay ra với Kế Ngôn: “Trên người huynh có bao nhiêu, cho ta.” “Không nhiều, chỉ có ba viên, giờ còn hai.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đưa cả cho tal”
Kế Ngôn cười ha ha, bước ra một bước phóng đi luôn. Còn lâu Kế Ngôn mới đưa đan dược này cho Lữ Thiếu Khanh.
Xét về lực sát thương, có lẽ hắn mạnh hơn Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng nói về bảo mệnh, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình có thúc ngựa cũng không đuổi kịp được Lữ Thiếu Khanh.
“Hỗn đản!” Lữ Thiếu Khanh tức giận dậm chân tại chỗ: “Không tử tế, bất công!” Hoang thần chỉ là thần niệm, mà nó quát khẽ một tiếng Kế Ngôn đã biến mất rồi. Hoang thần chẳng để ý đến hắn ta nữa, sâu kiến có đông bao nhiêu cũng vô dụng thôi. Nó lại nhìn sang thủy linh. Thân thể hình tròn chuyển động hóa thành một tia chớp lao đến tấn công thủy linh. “Ngươi cũng là sâu kiến, ngoan ngoãn trở thành một bộ phận của ta đi.”
Thần niệm càn rỡ đắc ý quanh quấn trong hư không, vô cùng lạnh lễo.
Tâm thần thủy linh khẽ động, hư không phong bạo gào thết càn quét lao tới hóa thành xúc tu đầy trời chặn đường Hoang thần. Đồng thời nó lạnh lùng đáp lại: “Ta muốn giết ngươi!” Hoang thần đột phá phòng ngự của thủy linh, nhưng thủy linh đã tránh đi từ lâu. Quy tắc thiên địa tựa như dây đàn vừa bị kích thích, lại phát sinh biến đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận