Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1707

Chương 1707Chương 1707
Thiện lương?
Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong phía xa xa lại muốn ói hai ngụm máu.
Ngươi mà cũng gọi là thiện lương?
Một lời không hợp liền động thủ, cái này gọi là thiện lương?
Ngay cả Nhan Hồng Vũ cũng xạm mặt lại, nhiều năm không gặp, phong thái của công tử vẫn như cũ.
Doãn Kỳ bĩu môi, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh nói: "Ngươi xem, ngươi còn nói rộng lượng với ta."
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài: "Thế nhân hiểu lầm ta quá sâu."
Hoàng thành này, học sinh học viện Trung Châu tới, các đại lão đông đảo thế lực đều nhao nhao đón tiếp.
Trung Châu có được hoàn cảnh tối ưu nhất, thiên tài tốt nhất, thế lực cường đại nhất.
Bây giờ ma tộc xâm lấn, chỉ dựa vào Đông Châu thì chắc chắn sẽ không ngăn cản nổi.
Cũng chỉ có thế lực Trung Châu gia nhập mới có thể đối phó ma tộc.
Học viện Trung Châu những năm gần đây là học viện cường đại nhất, mời chào anh tài trong thiên hạ, trở thành một trong những thế lực cường đại nhất.
Mỗi một học sinh thực sự đều là thiên tài, là hạng người vang danh thiên hạ.
Bọn hắn đi vào Đông Châu, đại diện cho thái độ của học viện, đại diện cho thái độ của Trung Châu. Người Đông Châu nơi này có ai dám lãnh đạm?
Nơi tốt nhất Hoàng thành đang thiết yến chiêu đãi học sinh học viện Trung Châu.
Ngay cả mấy vị Hóa Thần ở Hoàng thành cũng ở trong bóng tối chú ý chuyện này.
Bên học viện có mấy chục người tới, một đám đông rộn rộn rang rang, chỉ riêng nơi thiết yến đã chiếm diện tích vài dặm.
Dù sao tu sĩ giọng nói lớn, lỗ tai linh mẫn, cách vài dặm nói chuyện cũng có thể nghe được.
Ngồi rải rác một chút cũng không sao, có cách xa đến mấy cũng vẫn có thể nhìn thấy rõ hình đáng đối phương.
"Chư vị khách quý đến từ Trung Châu, đại giá quang lâm, khiến cho chúng ta hết sức vinh hạnh, ta là..."
Các đại lão của đông đảo thế lực lần lượt giới thiệu bản thân, cố gắng để lộ mặt trước các học sinh này.
Các đại lão nịnh bợ khiến các học sinh hết sức hài lòng, mọi người nâng chén cùng uống, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng vào đúng lúc này, bỗng nhiên có hai đạo lưu quang xẹt qua, đã rơi vào trong tay hai người đang ngồi.
Đám người không kinh ngạc lắm, tất cả mọi người là tu sĩ, truyền tin à, chuyện rất bình thường.
Nhưng mà hai người nhận được truyền tin sau khi xem xong, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhi tử nhà mình bị bắt cóc, còn yêu cầu tiền chuộc?
Đùa à, giờ ở Đông Châu còn ai dám trêu chọc bọn hắn chứ?
Gia chủ Đoan Mộc gia, phụ thân Đoan Mộc Quần, Đoan Mộc Thanh, chưởng môn Huyền Minh phái, phụ thân Nhạc Hòa Phong, Nhạc Tật, sắc mặt hai người gần như giống nhau.
Sắc mặt tái xanh, trong mắt lóe ra ánh mắt phẫn nộ.
Hai người cách nhau không xa lắm, sau khi liếc nhìn nhau, lập tức đều có cảm giác lưu lạc thiên nhai gặp được tri âm.
Cả hai đều biết nhi tử đối phương bị người ta bắt cóc.
Người đồng đạo, hai người lập tức truyền âm.
"Đoạn Mộc huynh!"
"Nhạc huynh!"
Hai người giao lưu vài câu, liền đại khái đoán được có chuyện gì xảy ra.
Sự mỹ lệ của Nhan Hồng Vũ rung động lòng người không nói, còn có năng lực, có thể quản lý Nhan gia đâu ra đấy, trở thành một thế lực không hề kém.
Đám công tử ca Đoan Mộc Quần đều đang theo đuổi Nhan Hồng Vũ.
Lần này hẳn là đến chỗ Nhan Hồng Vũ sau đó bị người ta nhốt lại.
"Hừ, lá gan Nhan gia càng lúc càng lớn."
Trong lòng Đoan Mộc Thanh tràn ngập sát ý.
Phía sau Nhan gia là Ngọc Đỉnh phái, mà Đoan Mộc gia và Ngọc Đỉnh phái là tử thù.
Lúc đầu định để nhi tử theo đuổi Nhan Hồng Vũ, cưới được Nhan Hồng Vũ, đạt được Nhan gia là có thể chặt được một cánh tay của Ngọc Đỉnh phái.
Hiện tại xem ra, kế hoạch này có thể từ bỏ rồi.
Nhạc Tật lộ ra nụ cười lạnh, truyền âm: "Haha, trước mắt đông đảo khách quý tại đây, tiểu nha đầu Nhan Hồng Vũ kia không đến đón cũng được, còn làm ra chuyện ti tiện như vậy, để mọi người cùng đến phân xử vậy."
Hai người đều là lão hồ ly, đơn giản mấy câu, liền biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Đoan Mộc Thanh đứng lên, hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Đoan Mộc Thanh chắp tay với mấy người ở cách đó không xa: "Ngao Thương công tử, Mị Phi cô nương, xin thứ cho ta không thể tiếp tục tiếp khách."
Nhạc Tật cũng đứng lên, chắp tay hành lễ, biểu thị áy náy: "Thực sự có lỗi, tiểu nhỉ gặp phải chuyện phiền phức, không thể không đi xử lý."
Lập tức có người liền hỏi: 'Làm sao? Hai vị, nhi tử các ngươi đều gặp phiền phức sao?"
Người nói chuyện chính là gia chủ Ô gia, phụ thân Ô Kiệt, Ô Hùng, hắn ta mặt mọc đầy râu, tùy tiện nói: "Nhiều khách quý ở đây như vậy, hai vị cứ như vậy rời đi?"
"Chẳng lẽ hai người bọn hắn gặp phải chuyện nguy hiểm gì?"
Mấy người Ngao Thương, Mị Phi đến từ Trung Châu không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Đoan Mộc Thanh bọn hắn biểu diễn.
Đệ tử những đại gia tộc này không để người của châu khác vào mắt, cho dù bọn hắn chỉ mới liếc mắt cũng có thể đoán ra mấy người Đoan Mộc Thanh muốn làm gì.
Nhưng, bọn hắn không lập tức nói chen vào, trong lòng cười lạnh, coi như xem kịch.
Đoan Mộc Thanh cố ý thở dài, lớn tiếng nói: "Không còn cách nào khác, tiểu nhi đi tìm gia chủ Nhan gia muốn khuyên nàng ta tới đón tiếp khách quý đến từ Trung Châu."
"Nhưng nàng ta quá đáng, chẳng những không đến thì thôi, còn bắt tiểu nhi lại."
"Quá đáng, thật sự quá đáng." Nhạc Tật cũng là lắc đầu: "Con của ta cũng bị như vậy, đều bị nàng ta nhốt lại."
Ô Hùng quay đầu nhìn mấy lần, không tìm thấy nhi tử của mình, trong lòng thâm nói, mấy tên này thường đi cùng với nhau, lần này sao không thấy tin tức của nhi tử nhà mình? Ồ? Chẳng lẽ nhi tử nhà mình thông minh, không bị nhốt lại.
Hừ, hai tên nhi tử của các ngươi thật ngu xuẩn.
Trong lòng Ô Hùng đắc ý, sau đó nói: "Nha đầu Nhan Hồng Vũ kia từ khi nào trở nên to gan như vậy rồi?"
"Không phải là bởi vì tiểu bạch kiểm kia đấy chứ?"
"Không sai, chính là Nhan Hồng Vũ." Đoan Mộc Thanh Tử lớn tiếng nói: "Nàng †a vì tiểu bạch kiểm kia, không đi nghênh đón khác quý Trung Châu, không để khách quý vào trong mắt."
Dù Đoan Mộc Thanh nói lớn tiếng như vậy nhưng cũng không khiến Ngao Thương, Mị Phi bọn hắn có bất kỳ phản ứng, vẫn chỉ cười lạnh như cũ.
Nhìn thấy dáng vẻ Ngao Thương, Mị Phi bọn hăn như vậy, trong lòng Đoan Mộc Thanh sinh ra một tia thất bại, buồn bực không thôi. Chương 1708
Thế này mà vẫn chưa hấp dẫn được hứng thú của bọn hắn? Chẳng lẽ bọn hắn căn bản cũng không để ý những chuyện này?
Hoặc là nói những tên Trung Châu này không hiểu ý của ta?
Ngay vào lúc trong lòng Đoan Mộc Thanh đang phiền muộn, bỗng nhiên một giọng nói vang lên: "Nhan Hồng Vũ?"
Đoan Mộc Thanh nhìn sang hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy một thiếu nữ dáng dấp ngọt ngào đứng dậy, một đôi mắt to linh động có thần, tựa như ngọc thô, trong ngực ôm một con mèo nhỏ mầu trắng.
Nhìn người nọ, trong đầu Đoan Mộc Thanh lập tức hiện ra cái tên một thiếu nữ, hình như tên Tiêu Y. Tuy nhiên khi đó mấy người Ngao Thương cũng không giới thiệu, hắn ta cũng không quá để trong lòng.
Hắn ta cho rằng thân phận Tiêu Y không quan trọng lắm, dù sao hai người Ngao Thương và Mị Phi kia mới là nhân vật quan trọng, dòng chính ngũ gia tam phái.
Trên thực tế, bởi vì Yến Châu là phương hướng chủ công của ma tộc, hội tụ đông đảo cao thủ ma tộc cho nên phần lớn học viện Trung Châu đều đi Yến Châu.
Đặc biệt là cảnh giới Hóa Thần đều được phái đi Yến Châu, đến Đông Châu này chủ yếu là Nguyên Anh kỳ.
Mấy đệ tử dòng chính của ngũ gia tam phái như Ngao Đức, Mị Phi tới, Tiêu Y, Quản Đại Ngưu bọn hắn cũng tới.
Tuy nhiên hai bên trên thực tế có mâu thuẫn, Ngao Đức, Mị Phi bọn hắn không để ý tới nhóm Tiêu Y, càng không có khả năng chủ động giới thiệu thân phận nhóm Tiêu Y.
Dù là có đệ tử dòng chính Thiên Cơ các Quản Đại Ngưu này.
Hiện tại Tiêu Y mở miệng, Đoan Mộc Thanh cũng trả lời ngay: "Không sai, đúng là tên Nhan Hồng Vũ."
"Nàng ở đâu? Dẫn ta đi gặp nàng."
Quản Đại Ngưu ở bên cạnh thấp giọng hỏi Tiêu Y: "Ngươi quen à?”
Tiêu Y sờ đầu đại Bạch, dùng giọng nói không xác định nói: "Mạnh Tiêu tỷ tỷ từng nhắc với ta một người như vậy, nhưng ta cũng không dám chắc chắn có phải nàng ấy không."
"Cứ đi xem thử đã."
Ba người Tiêu Y, Quản Đại Ngưu, Phương Hiểu cùng đến đây, bọn họ tuân theo phong cách khiêm tốn, không có ý định gây chuyện.
Cho nên bọn họ không giới thiệu thân phận của mình, mấy người Đoan Mộc Thanh cật lực nịnh bợ nhóm Ngao Thương, đối với mấy người Tiêu Y này mà nói thì cầu còn không được, bọn họ cũng không thích bị đối xử quá khách sáo.
Vừa rồi mấy người Tiêu Y vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem kịch, không ngờ Tiêu Y lại nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Mặc dù Tiêu Y chưa chạm mặt Nhan Hồng Vũ nhưng nàng từ miệng Mạnh Tiêu có nghe nói đến, biết sự tồn tại của Nhan Hồng Vũ.
Nàng ta từng tiếp xúc với hai vị sư huynh của nàng, đồng thời cũng đi chung một đoạn đường, theo Tiêu Y thấy, cũng được coi là người của mình.
Nghe mấy người Đoan Mộc Thanh này có vẻ muốn gây chuyện với Nhan Hồng Vũ, nàng không thể không ra mặt.
Nhưng vào đúng lúc này, Ngao Thương cũng bỗng nhiên mở miệng: "Thú vị.
Ngao Thương cười tủm tỉm nhìn qua Tiêu Y hỏi: "Ngươi biết?"
"Liên quan gì đến ngươi!" Tiêu Y không hề có chút sắc mặt tốt nào với Ngao Thương.
Người của Ngao gia và Mị gia là kẻ đáng ghét nhất trong lòng Tiêu Y.
Mị Phi cũng mở miệng, nàng ta nói với Đoan Mộc Thanh nói: "Nghe các ngươi nói như vậy có vẻ nữ nhân tên Nhan Hồng Vũ kia không để mấy người chúng ta vào mắt rồi. Ta cũng muốn xem thử rốt cuộc nàng ta là người như thế nào?"
Trong lòng Đoan Mộc Thanh: vui mừng, cuối cùng cũng lên tiếng rồi.
Hắn ta vội vàng nói: "Không sai, nàng ta không để chư vị vào mắt, rất cuồng vọng."
"Cuồng vọng?" Ngao Thương bày lên sắc mặt, lạnh lùng nói: "Vào thời điểm hiện tại mà còn có người muốn phá hoại đoàn kết sao? Tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, lại vì một cái tiểu bạch kiểm mà từ bỏ liên minh, hành động này, không thể chấp nhận được!"
"Kẻ dám làm chậm trễ việc đối phó ma tộc, hết thảy nghiêm trị."
Ngao Thương, Mị Phi lúc đầu không có ý định tham dự vào.
Theo bọn hắn thấy, mấy chuyện mà Đoan Mộc Thanh nói, có lẽ là vì người của bọn hắn bị chó căn thôi. Nhưng Tiêu Y mở miệng, chuyện này liền trở nên thú vị.
Lần này đến Trung Châu đều là Nguyên Anh kỳ, nhóm Tiêu Y chỉ có ba người, mấy người Kế Ngôn, Tuyên Vân Tâm đi đến Yến Châu.
Nói cách khác hiện tại Tiêu Y thế đơn lực bạc, đây là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, không nhân cơ hội này dễ khi Tiêu Y, lương tâm của bọn hắn sẽ không dễ chịu.
Đơn đấu, Tiêu Y có lẽ rất mạnh, bọn hắn đánh không lại.
Nhưng mà, khi dễ người, nhục nhã người, không nhất định cần phải đánh nhau đơn đấu, biện pháp sẽ nhiều lắm lận.
Hai người Ngao Thương và Mị Phi không hề thương lượng nhưng lại nhất trí lạ thường quyết định muốn xía vào, lợi dụng chuyện này để nhục nhã Tiêu Y một phen.
Mấy người Đoan Mộc Thanh bên này sung sướng đến phát rồi.
Trong lòng âm thầm đắc ý, Nhan Hồng Vũ, ngươi cho rằng tìm tiểu bạch kiểm thì sẽ hữu dụng sao?
Hiện tại để người Trung Châu tới thu thập ngươi, cho dù tên tiểu bạch kiểm này của ngươi có năng lực lớn mấy, địa vị lớn mấy, ta không tin có thể qua được người Trung Châu.
Nhạc Tật vui mừng nói: "Đúng vậy, nàng ta đúng là quá đáng. Chẳng những bắt nhốt nhi tử hai người chúng ta mà còn đòi chúng ta mỗi người cầm đem một ngàn vạn linh thạch làm tiền chuộc tới mới có thể thả người."
Lời này vừa nói ra, một tiếng bịch vang lên thật lớn, dọa cho tất cả mọi người giật nảy mình.
Đám người theo âm thanh nhìn lại, nhìn thấy Ngao Thương đã đập nát cái bàn trước mặt, sắc mặt hắn ta đỏ lên, mang theo vài phần dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Quá đáng, loại hành vi quá đáng này, nhân thần cộng phẫn."
Đám người nhao nhao thấp giọng, người Đông Châu cảm thán từ tận đáy lòng: "Xem ra Ngao công tử căm thù loại hành vi này đến tận xương tuỷ."
"Không hổ đến từ Trung Châu, đạo đức phẩm hạnh không thể chê."
"Đúng vậy, Ngao Thương công tử có thể tới đây, là vinh hạnh của Đông Châu ta”
"Hành động lần này của Nhan Hồng Vũ là tự tìm đường chết."
Nhóm học sinh Trung Châu cũng có người than thở: "Dáng vẻ Ngao Thương sư huynh rất tức giận, xem ra là thật sự chán ghét loại hành vi này."
"Chẳng lẽ hắn muốn lấy lại công đạo cho người Đông Châu?”
"Haha." Nhưng cũng có người cười lạnh, hiểu rõ vì cái gì: "Hắn tức giận như vậy, là bởi vì trước kia hắn cũng gặp phải hoàn cảnh như vậy."
Quản Đại Ngưu bên cạnh Tiêu Y là người đầu tiên chế giễu Ngao Thương: "Ký ức khi trước khắc sâu ghê."
Sau đó thấp giọng thầm thì: 'Sao cứ cảm thấy hơi quen quen, chẳng lẽ tên kia tới?"
Tiêu Y khẳng định nói: "Sẽ không đâu, Nhị sư huynh sẽ không tới đây. Doãn Kỳ sư thúc nói trong thư là Nhị sư huynh đã ở trong nhà nhiều năm chưa ra khỏi cửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận