Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1553

Chương 1553Chương 1553
"Núi Đỉnh Tinh?"
Lữ Thiếu Khanh nhắm mắt lại, cảm nhận được tất cả mọi người trên thuyền rõ ràng đang trở nên căng thẳng.
Thần thức quét qua, bên ngoài hai, ba ngàn dặm, một ngọn núi cao ba bốn trăm mét, phía trên sương trắng quanh quẩn, có trận pháp ngăn cách, thần thức khó mà xuyên thấu.
Tuy nhiên đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, mặc dù trận pháp cường đại đến đâu đối với hắn mà nói cũng như thùng rỗng kêu to.
Sau khi thần sắc quét qua, mặt lộ vẻ khinh thường, bĩu môi, thân thể càng thêm buông lỏng.
Chỉ là một Nguyên Anh kỳ thôi mà, có cần phải căng thẳng như vậy không?
Nhưng nghĩ lại Nguyên Anh kỳ trước mặt hắn không đáng chú ý, nhưng đối với thương đội của Du Tế này mà nói vẫn vô cùng cường đại.
Lúc này giọng của Du Tế truyền tới: "Mọi người không cần căng thẳng, cứ như bình thường là được rồi."
Lục Vô Song thấp giọng thầm thì: "Mỗi lần đều phải đưa mười vạn viên linh thạch, nhiều lần đều là một số tổn thất lớn.
Đám người cũng là lộ ra biểu cảm không cam lòng, lòng đây căm phẫn.
Mỗi lần đi qua đây đều phải trả phí đi đường mười vạn viên linh thạch, chiếm trọn một phần năm thu nhập của bọn hắn.
Du Tế khẽ quát một tiếng: "Đừng lắm miệng, cẩn thận bị người ta nghe được."
Lục Hắc cũng lắc đâu với muội muội, ra hiệu không nên nói những lời như thế này.
Rất nhanh, bọn hắn đã đi tới dưới chân núi Đỉnh Tỉnh.
Ở nơi này, đã có người đang chờ.
Người này giống như quan sai chặn đường, đứng tùy tiện trên đường, không sợ phi thuyền người khác từ trên đỉnh đầu trực tiếp tiến tới.
Du Tế lúc này xuống dưới thương lượng, nhưng mà chẳng được bao lâu, sắc mặt Du Tế tái xanh quay trở về.
"Đội trưởng, thế nào?"
"Phí qua đường lại tăng lên" Sắc mặt Du Tế khó coi, thân thể hơi run rẩy, trong lòng đã lửa giận ngập trời: "Hiện tại bọn hắn đòi năm mươi vạn viên linh thạch."
"Cái gì?"
Mọi người nhất thời giống vỡ tổ.
"Tăng trọn vẹn gấp năm lần sao?”
"Bọn hắn, bọn hắn sao có thể như vậy?"
"Quá đáng, năm mươi vạn, sao bọn hắn không đi ăn cướp đi?"
"Giờ bọn hắn đang ăn cướp đấy."
Lục Hắc cũng đầy rây lửa giận: "Đội trưởng, làm sao bây giờ? Chuyến này chúng ta chẳng qua cũng chỉ kiếm được năm sáu mươi vạn."
"Đúng vậy, cho bọn hắn, mấy ngày nay coi như chúng ta làm không công à?"
"Không đưa, không thể đưa."
"Không sai, không thể đưa cho bọn hắn." Đám người nhao nhao nghị luận, kiên quyết không đồng ý với khoản phí qua đường này.
"Đi đường vòng thôi!" Cuối cùng Du Tế đánh nhịp quyết định: "Mặc dù lộ trình sẽ xa hơn, thời gian sẽ dài hơn, thu nhập cũng giảm đi một nửa nhưng chí ít cũng không lỗ quá."
"Không sai, làm vậy đi!"
"Bị"
Lúc Du Tế bảo người quay đầu thuyền, chuẩn bị đi đường vòng thì người trên núi Đỉnh Tinh lại không cho phép.
Một thanh niên dẫn theo hai người khác như ngự không đi đến.
"Muốn đi cũng được, nhưng cũng phải đưa chúng ta năm mươi vạn viên linh thạch."
"Cái gì?" Mấy người Du Tế đều sắp bùng nổ.
Ta đã không đi ngang qua chỗ các ngươi rồi mà cũng đòi linh thạch?
Khinh người quá đáng.
"Tiểu tử, ngươi là ai? Đừng khinh người quá đáng!" Có người quát lớn một tiếng, hận không thể xông lên liều mạng với thanh niên này.
Du Tế cũng hận không thể tiến lên chém chết tươi thanh niên này nhưng nhìn thấy thanh niên vênh váo hung hăng, dáng vẻ như trời đất bao la, lão tử lớn nhất, bên cạnh còn có hai người giống như bảo tiêu.
Du Tế không dám lỗ mãng, vừa nhìn đã biết đây là người có chút thân phận.
Hắn ta cưỡng ép lửa giận, chắp tay một cái với thanh niên, khách khí dò hỏi: "Xin hỏi đại danh công tử?" "Ha ha!" Thanh niên khinh thường cười lên.
Người đứng bên cạnh hắn ta hét lớn một tiếng: "Nghe đây, đây là đệ tử thân truyền của Tân Hồng thượng nhân, Chu Dật Tu công tử."
Sắc mặt đám người Du Tế một lần nữa biến đổi.
Tân Hồng thượng nhân, không ai biết tên thật của hắn ta, chỉ biết hắn ta là một vị Nguyên Anh kỳ, bá chiếm núi Đỉnh Tinh, thu phí qua đường.
Chu Dật Tu nhìn thấy dáng vẻ như lâm đại địch của nhóm người Du Tế cười càng thêm vui vẻ, cũng càng thêm khinh thường.
Loại cảm giác cao cao tại thượng này, thật tốt.
"Sư phụ ta sắp đột phá, một khi đột phá, hắn chính là Nguyên Anh trung kỳ." Lời của Chu Dật Tu khiến sắc mặt đám người Du Tế một lần nữa biến đổi, đồng thời cũng hiểu ra tại sao muốn thu thêm phí qua đường.
Muốn dùng linh thạch để giúp đỡ hẳn ta đột phá sao?
Du Tế cắn răng: "Chu công tử, ngươi xem, chúng ta không định đi ngang qua đây, nhưng để tỏ lòng chúc mừng thượng nhân sắp đột phá, chúng ta nguyện ý dâng lên mười vạn viên linh thạch làm hạ lễ, như thế nào?"
Mấy người bọn hắn không thể trêu vào Nguyên Anh kỳ, cho nên, dù cách làm này khuất nhục nhưng Du Tế không thể không làm như vậy.
Dù sao cũng tốt hơn so với đắc tội một vị Nguyên Anh.
Đây chính là nỗi khổ của tu sĩ tầng dưới chót. Nhưng, Chu Dật Tu dường như cũng không hài lòng với cách này, không hề có ý định thông cảm với sự cực khổ của tu Sĩ tầng dưới chót.
"Năm mươi vạn viên linh thạch, nửa viên cũng không thể ít."
Lục Vô Song kiềm nén lửa giận: "Ngươi khinh người quá đáng, chúng ta một chuyến cũng không kiếm được vài viên linh thạch, chính ta chỉ là một đội buôn nhỏ mà thôi."
"Đội buôn nhỏ?" Chu Dật Tu lắc đầu, nể tình Lục Vô Song là một nữ nhân, hắn †a không ngại nói nhiều thêm vài câu.
"Đội buôn nhỏ dĩ nhiên không cần nộp nhiều như vậy, nhưng nhân số các ngươi trên mười người, đúng lúc vượt số lượng."
"Thương đội mười người, trong mắt núi Đỉnh Tinh chúng ta là thương đội cỡ trung, phí qua đường của thương đội cỡ trung vừa vặn năm mươi vạn viên linh thạch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận