Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3055: Muốn cùng Loan Sĩ trở mặt sao? (length: 6617)

Thấy Tiêu Y, Quản Vọng mấy người đã nuốt hết kết tinh Tiên Đế, Lữ Thiếu Khanh vung tay triệu hồi Xuyên Giới bàn.
"Tốt, ăn no rồi thì cút xuống dưới!"
Lữ Thiếu Khanh mở cổng truyền tống nói với Tiêu Y mấy người, "Về mà học cho giỏi, ngày ngày tiến bộ."
Tiêu Y bĩu môi, mặt mày đầy vẻ không tình nguyện, "Nhị sư huynh, bọn muội cứ thế mà đi sao?"
Nàng còn muốn ở lại xem kịch tiếp.
Loan Sĩ còn chưa về, kịch hay vẫn chưa đến hồi cao trào nhất.
"Nói nhảm, không đi, các ngươi ở lại đây làm gì?" Lữ Thiếu Khanh bực bội nói, "Chẳng lẽ còn muốn ăn thêm sâu bọ trái cây?"
"Ta có thể nói cho các ngươi, không có đâu."
Sâu bọ trái cây?
Trán Quản Vọng nổi gân xanh, "Nương, huynh nói chuyện có thể nói dễ nghe hơn một chút không?"
Như vậy là mất mặt quê hương lắm đó.
"Êm tai?" Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Phân kết tinh ngươi không muốn nghe, sâu bọ trái cây cũng không muốn nghe, ta cũng đâu thể nói là kết tinh do Đọa Thần thải ra a?"
"Ngươi thử nghĩ xem dáng vẻ quái vật Đọa Thần xem, chúng nó sẽ ăn người, sẽ không tắm rửa ruột gan gì đó..."
Nương!
Gân xanh trên trán Quản Vọng nổi lên càng dữ.
Nghe Lữ Thiếu Khanh nói kiểu này, hắn thậm chí có chút buồn nôn.
Đồ đồng hương hỗn đản, quá ghê tởm.
Ân Minh Ngọc bên cạnh đã che miệng rồi.
Còn Tiêu Y thì sắc mặt tái nhợt, nàng cũng không chịu nổi cách ví von như vậy.
Tiêu Y vội vàng đổi chủ đề, "Nhị sư huynh, tại sao lại muốn để bọn muội xuống dưới trước?"
"Nơi này không có chuyện của các ngươi," Lữ Thiếu Khanh liếc bọn họ một cái, "Các ngươi ở lại đây chỉ thêm vướng chân."
Tiêu Y căng thẳng trong lòng, "Nhị sư huynh, huynh muốn trở mặt với Loan Sĩ sao?"
Mấy người Quản Vọng cũng vểnh tai lên nghe ngóng.
Lữ Thiếu Khanh vì lời thề, không thể không đến giúp Loan Sĩ.
Nhưng điều đó không ngăn được việc sau khi giúp Loan Sĩ, Lữ Thiếu Khanh trở mặt giết Loan Sĩ.
Loan Sĩ dù sao đi nữa cũng là Đọa Thần, không còn là người.
Thân phận của hắn định sẵn việc hắn đứng ở phía đối diện nhân loại.
Hắn thực lực rất mạnh, thần bí cường đại, có được kết tinh Tiên Đế chỉ sẽ càng thêm cường đại.
Sau đại chiến với Đọa Thần, chắc chắn là thời điểm thực lực của hắn suy yếu nhất.
Là thời cơ tốt nhất để giết Loan Sĩ.
"Lật cái rắm mặt," Lữ Thiếu Khanh bực mình nói, "Ta là người hiền lành, yêu hòa bình, thi hành thêm một người bạn thêm một con đường."
"Ta tại sao phải trở mặt với hắn?"
"Ta ăn no quá hóa rồ sao?"
Tuy Lữ Thiếu Khanh có ý nghĩ giết Loan Sĩ, nhưng không mãnh liệt như vậy, cũng không cần thiết phải thế.
Hắn với Loan Sĩ không có thâm cừu đại hận gì cả.
Huống hồ Loan Sĩ thần bí khó lường, Lữ Thiếu Khanh cũng không dám manh động.
Lữ Thiếu Khanh dám chắc trong tay Loan Sĩ còn có át chủ bài không ai biết.
Hắn lại càng không muốn mạo hiểm rủi ro đó.
Tiêu Y nghe vậy, mắt sáng lên, nhịn không được nói, "Nhị sư huynh, đã vậy, cũng không cần thiết phải để bọn muội xuống dưới trước chứ?"
"Bọn muội ở lại đây cùng huynh và Đại sư huynh, đến lúc đó cùng nhau đi xuống."
Tiêu Y không muốn xuống dưới sớm như vậy, nhỡ đâu nàng xuống rồi trên này lại xảy ra chuyện lớn gì thì sao.
Bỏ lỡ thì khóc cũng không biết khóc ở đâu.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Cút nhanh xuống dưới."
Quản Vọng kỳ lạ hỏi, "Nhóc, ngươi muốn bọn ta xuống dưới, có phải là còn có địch nhân nào khác không?"
Quản Vọng ít nhiều cũng hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh một chút.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thì ghê tởm, thực chất là người miệng độc tâm Phật, chắc chắn sẽ đối xử dịu dàng với người nhà mình.
Có chuyện tốt đều nghĩ đến người nhà.
Còn khi gặp chuyện xấu, hắn sẽ cố gắng để người nhà tránh đi.
Lữ Thiếu Khanh bây giờ muốn đuổi họ xuống dưới, Quản Vọng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có khả năng này.
Sắp có địch nhân xuất hiện.
Lữ Thiếu Khanh sợ không bảo vệ được họ, cho nên muốn đưa họ rời đi trước.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, vẫn bộ dạng lười biếng, không quan tâm, "Không có, chỉ đơn giản muốn đuổi các ngươi xuống thôi."
"Mang các ngươi lên đây, vốn định đến lúc đánh không lại thì coi các ngươi như vật tế ném ra bên ngoài."
"Giờ xem ra không cần vậy, một đám gà yếu như các ngươi, ở lại cũng không giúp được gì, chỉ biết ăn."
"Ta không thích đồ ăn hại, nên, cút nhanh xuống dưới, đỡ chướng mắt."
Nếu là trước đây, thì có thể Quản Vọng cũng sẽ có chút tin Lữ Thiếu Khanh muốn xem họ là vật tế.
Nhưng giờ thì Lữ Thiếu Khanh nói vậy, Quản Vọng sẽ không tin dù chỉ một dấu chấm phẩy.
Lữ Thiếu Khanh đang giả vờ.
Quản Vọng cười ha ha, "Nhóc, đừng làm bộ dạng này, ta biết mà."
"Ngươi sợ phía sau còn có địch nhân, ngươi sợ không ứng phó nổi, đến lúc đó không lo được cho tụi ta phải không?"
Lữ Thiếu Khanh khó chịu, "Má, nếu còn có địch nhân, ta lát nữa liền ném hết các ngươi ra ngoài làm tế phẩm, cho ta nhanh lên."
"Miệng quạ đen, đừng có mà nói lung tung."
Lữ Thiếu Khanh chủ yếu là sợ ba tên đại boss Đọa Thần.
Trước đó đâu phải chưa từng gặp qua.
Tiêu Y nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với Lữ Thiếu Khanh, "Nhị sư huynh nói đúng, miệng quạ đen, không được tùy tiện nói."
Vừa nói vừa trừng mắt nhìn Ân Minh Ngọc một cái.
Ân Minh Ngọc tức đến trợn trắng mắt, trong lòng ấm ức, ta đâu phải miệng quạ đen.
Chờ đó, ta nhất định phải tìm cơ hội rửa sạch nỗi oan này.
Tiêu Y trừng Ân Minh Ngọc xong, lộ vẻ mặt tươi cười nịnh nọt nói với Lữ Thiếu Khanh, "Nhị sư huynh, có huynh với Đại sư huynh, còn có Nguyệt tỷ tỷ ở đây, dù có gặp địch nhân thì cũng không cần lo cho mấy bọn muội."
"Tỷ tỷ lợi hại như vậy, nhất định sẽ bảo vệ được bọn muội."
Lữ Thiếu Khanh nhìn lướt qua Nguyệt, Nguyệt vẻ mặt lạnh nhạt, thần sắc không dao động.
Chú ý ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, Nguyệt hờ hững nói, "Ta không xuống."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, liếc bọn họ, "Tốt, đến lúc gặp nguy hiểm đừng có mà khóc. . ."
Ân Minh Ngọc không nhịn được lầm bầm, "Còn có thể có nguy hiểm gì chứ?"
Ba tên Đọa Thần đã chết hai, còn một tên thì bị Loan Sĩ đang thu phục.
Nơi này còn ba vị bán Tiên Đế, còn có thể có nguy hiểm gì?
Ân Minh Ngọc cảm thấy nơi đây là an toàn nhất. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận