Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2810: Cường đại kinh nghiệm chính là cố gắng tu luyện (length: 6657)

Phụt!
Quản Vọng cùng Ân Minh Ngọc đôi thầy trò này không hẹn mà cùng ôm lấy ngực mình.
Bọn họ cảm giác như thể chính mình mới là người bị thương.
Mấy hơi thở sau, Quản Vọng hít sâu một hơi, hét vào mặt Lữ Thiếu Khanh, nước bọt bắn tung tóe: "Đồ hỗn đản!"
"Mẹ kiếp..."
"Thật thiệt cho ta lo lắng, mẹ ngươi ơi, ngươi nói ngươi chỉ vì cái này mà bị thương thôi à?"
"Mục Dương bọn chúng một đám phế vật, sao không đánh chết ngươi cái tên hỗn đản này đi..."
Quản Vọng phát điên.
Làm nửa ngày, hóa ra hắn lo lắng uổng công.
Cái mẹ gì mà bị thương.
Chỉ là đau lòng tiên thạch mà thôi.
Quản Vọng lần nữa trong lòng hung hăng thăm hỏi tổ tông nhà Mục Dương, một đám phế vật.
Đến cả một người cũng giết không được, thật là phế bỏ đi.
Ân Minh Ngọc đã ngây người ra, nàng cảm thấy thế giới vừa vất vả chữa lành đã sụp đổ lần nữa.
Bị bốn vị Tiên Quân vây công, cái gọi là bị thương chỉ là đau lòng.
Cái thế giới này quả nhiên đã không bình thường.
Người bình thường như ta không thích hợp sinh tồn.
Sụp đổ đi!
Lữ Thiếu Khanh càng thêm bất đắc dĩ: "Đồng hương, thành kiến của ngươi đối với ta quá sâu."
"Kỳ thật, ta không chỉ đơn thuần là đau lòng, còn có tổn thất khác."
"Tổn thất gì?" Quản Vọng mặt đầy vẻ không tin, ngươi còn có cái gì tổn thất nữa chứ?
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào quần áo mình: "Ngươi nhìn xem, quần áo rách rồi."
"Bọn họ chết thì chết, trốn thì trốn, không có ai bồi thường quần áo cho ta."
"Đồng hương, hay là ngươi giúp đám đồng liêu của ngươi bồi thường?"
"Cũng không nhiều, chỉ tầm một ngàn mấy trăm ức tiên thạch thôi là được..."
Quản Vọng lần nữa ôm ngực, hít sâu vài hơi, "Sao ngươi không chết đi?"
Lại một câu chửi thề: "Mục Dương bọn chúng đúng là lũ phế vật!"
"Haiz," Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài: "Lại càng bị thương nặng thêm."
"Người một nhà mà không giúp đỡ gì, tính tình bạc bẽo chính là nói ngươi đấy hả?"
Quản Vọng tức giận: "Nếu ta là người bạc bẽo, ta nhất định sẽ giúp bọn chúng thu thập ngươi."
"Giết chết ngươi cái đồ hỗn đản nhỏ này."
Loại người như ngươi mà còn sống chỉ khiến ta thêm bực mình.
"Tiên thạch đó," Lữ Thiếu Khanh càng thêm sầu não: "Đánh qua đánh lại, đánh đến đầu rơi máu chảy, kết quả không những không thấy nửa viên tiên thạch mà còn lỗ mất một bộ quần áo."
"Đồng hương, ngươi chắc chắn không cho ta chút gì trấn an trái tim bị thương này sao?"
Quản Vọng càng thêm tức tối, mở miệng ra là tiên thạch, tiên thạch cha ngươi ấy hả?
"Ngươi cút đi, ta không nợ ngươi!"
Ngược lại thì đúng hơn, ngươi mới là người thiếu ta.
Mỗi ngày bị ngươi làm cho tức gần chết, không lẽ loại cảm xúc thiệt thòi này ngươi không đền bù cho ta chắc?
Lữ Thiếu Khanh lại nghiêm túc nói: "Ngươi nợ đó!"
"Là đồng hương, ngươi đứng bên cạnh xem kịch ta còn chưa chấp."
"Có người chạy trốn, ngươi không đi ngăn cản à? Ngươi có ý tốt gì chứ?"
"Giang Văn Huyền chạy trốn trách nhiệm toàn bộ thuộc về ngươi, ngươi không nợ ta thì ai nợ?"
"Một vị Tiên Quân một ngàn mấy vạn ức tiên thạch cũng là bình thường thôi mà?"
Quản Vọng suýt nữa tức đến phun ra một ngụm tiên huyết, còn có loại ngụy biện tà đạo này sao?
"Ta hối hận vì vừa rồi không cùng bọn chúng xử lý ngươi..."
"Nhìn xem, ngươi lại nói hươu nói vượn rồi," Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: "Năm người các ngươi liên thủ có tác dụng gì?"
"Chỉ là Tiên Quân mà thôi..."
Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, nghe thôi đã thấy bực.
Nhưng Quản Vọng lại không cách nào phản bác.
Sự thật bày ra trước mắt, nói gì cũng chỉ là yếu ớt.
Trong miệng người khác, chỉ là lời lẽ cuồng vọng.
Còn trong miệng Lữ Thiếu Khanh, lại là sự thật trần thuật.
Ân Minh Ngọc bên này hoảng hốt hồi lâu, nhịn không được hỏi: "Ngươi, đến rốt cuộc ngươi tu luyện như thế nào vậy?"
"Ngươi có phải là Tiên nhân không?"
"Bọn họ là Tiên Quân, vì sao lại dễ dàng bị ngươi giết như vậy?"
"Bọn họ vây công ngươi, sao ngươi lại không hề bị thương một chút nào?"
Quản Vọng cũng âm thầm gật đầu.
Đúng là như vậy.
Dù nói Tiên Giới với hạ giới khác biệt rất lớn.
Nhưng Tiên Quân dù gì cũng là Tiên Quân, cũng là điểm dừng chân cuối cùng của vô số tu sĩ.
Da dày thịt trâu nhẫn nhịn.
Tiên hồn Tiên Quân cường độ so với nhục thân tu sĩ Đại Thừa kỳ ở hạ giới còn cường hãn hơn.
Tiên Quân bình thường chiến đấu với nhau đánh cho trời long đất lở, đánh đến tối tăm mù mịt, đánh đến cả hai bị thương, bọn họ cũng không dễ dàng vẫn lạc như vậy.
Thấy tình thế không ổn, tiên hồn trong nháy mắt có thể chạy thoát đến cả ức vạn dặm.
Dù không có nhục thân, tiên hồn cũng có thể sống sót mãi, không yếu ớt như nguyên thần.
Lữ Thiếu Khanh đối phó với mấy vị Tiên Quân, đánh bại chúng một cách dễ như trở bàn tay không nói, lại còn dễ dàng giết được bọn họ.
Trước mặt Lữ Thiếu Khanh, tính mạng của chúng mong manh như gà con, bị bóp nhẹ là chết.
Thủ đoạn này, dù là Quản Vọng nhìn vào cũng cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, nháy mắt mấy cái với Ân Minh Ngọc, buông ra hai chữ: "Ngươi đoán xem!"
Họa phong của hắn thật bất thường, nói sao nhỉ?
Họa phong không bình thường, thực lực lại mạnh đến mức nhìn có vẻ quỷ dị.
Lục Tiên Kiếm Quyết có tăng phúc tự nhiên khắc chế Tiên nhân, còn có cả Đệ Nhất Quang Tự và Đệ Nhất Ám Liệt, tùy tiện lấy ra cái nào cũng là thiên khắc.
Ở trước mặt hắn, uy phong của Tiên Quân á?
Không tồn tại!
Phụt!
Ân Minh Ngọc hoàn toàn cảm nhận được cơn phẫn nộ của sư phụ mình.
Thật là cái tên đáng ghét.
Sư phụ nói không sai, Mục Dương bọn chúng đúng là lũ phế vật.
Quản Vọng trừng to mắt, hung dữ nói: "Ngươi nói thêm một chút nữa thì chết à?"
"Chia sẻ chút kinh nghiệm tu luyện thì có thể chết sao?"
Bí mật hắn không ép buộc, nhưng nếu có thể có phương pháp tu luyện thì hắn cũng không ngại tham khảo.
Ai cũng muốn tiến bộ cả.
Lữ Thiếu Khanh nhún vai: "Kinh nghiệm chính là cố gắng tu luyện."
Cố gắng tu luyện á?
Quản Vọng mắt trừng càng to: "Ngươi còn có ý tốt mà nói ra câu này?"
"Ngươi đã cố gắng khi nào hả?"
Thằng nhãi ngươi nói bế quan, thật ra là đi ngủ, đừng tưởng là ta không biết rõ.
"Ta đã không cố gắng khi nào chứ?" Lữ Thiếu Khanh kì quái: "Lần này có thể dễ dàng thu thập bọn chúng, tất cả đều nhờ vào việc trước đó ta bế quan."
"Không bế quan thì làm sao đánh lại chứ!"
Bế quan ngàn năm, nuốt trọn ba nguồn sức mạnh tinh thần, tiên hồn đạt được cường hóa, như vậy còn không đánh lại được Tiên Quân, hắn chả khác gì con tép riu.
Trong mắt hắn giờ đã không có Tiên Quân, Thần Quân, kẻ thù hắn muốn đối phó là Thần Vương.
Quản Vọng kinh hãi: "Mặt ngươi đúng là dày nhỉ?"
"Ngươi ngủ thì cứ nói là ngủ, còn bày đặt nói bế quan?"
"Ngươi, ngươi thật là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận