Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1926

Chương 1926Chương 1926
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thần thức còn sót lại kết hợp với linh lực, hóa thành hộ thuần.
Kể từ đó, Tiêu Y có thể kiên trì được thời gian lâu hơn.
Một khắc đồng hồ, hai khắc đồng hồ, cuối cùng Tiêu Y thế mà còn giữ vững được hơn nửa canh giờ mới kiệt sức.
Kế Ngôn xuất thủ, thần thức quét ngang, công kích lăng lệ, tất cả Vực Ngoại Thiên Ma phương viên hơn trăm dặm trong nháy mắt tiêu tán.
Tiêu Y cũng không rảnh đi tranh công, nàng lập tức ngồi xếp bằng cảm noộ.
Lúc này, Lữ Thiếu Khanh phóng lên tận trời, thần thức lại một lần nữa tràn ngập tản ra.
Phạm vi hơn trăm dặm hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí ngay cả một chút gió cũng không có.
Tất cả Vực Ngoại Thiên Ma đã biến mất không thấy gì nữa, yên lặng đến khiến người sợ hãi.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lấp lóe, cuối cùng nhìn chỗ sâu hơn ở phía xa.
Nơi xa là một mảng màu đen, trong bóng đêm, Lữ Thiếu Khanh cảm giác được dường như có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình.
“Bà nội nó, rốt cuộc là thứ gì?
“Ta chỉ đi tìm một người, tìm một chim mà thôi, ta đâu phải định tới gây chuyện.” Lữ Thiếu Khanh đáp xuống, Kế Ngôn hỏi: “Như thế nào?” “Dù sao tiếp đến cũng sẽ không bình yên nữa.”
Kế Ngôn không quan trọng: “Bất kể là ai, dám ngăn trở, giết là được.” “Chỉ sợ còn Vực Ngoại Thiên Ma khủng bố hơn đang ẩn nấp, đến lúc đó ai giết ai còn chưa biết đâu.”
Lữ Thiếu Khanh buồn bực không thôi, nếu như không phải sư phụ cùng tiểu Hồng trốn vào nơi này, đánh chết hắn cũng không muốn tiến đến.
Nhưng đối với điều này, hắn cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể kiên trì lao thẳng vào trong mà thôi. Tiêu Y cứ thế ngồi xuống năm ngày, chiến đấu với Vực Ngoại Thiên Ma khiến nàng thu hoạch rất nhiều. Sau khi cảm ngộ một phen, thực lực tăng nhiều.
Sau khi tỉnh lại, Tiêu Y không vui mừng mà thận trọng thấp giọng hỏi đại Bạch ở bên cạnh: “Vượt qua ba canh giờ không?”
Không hơn ba canh giờ, thứ chờ đợi là bị đánh chất đấy. Sau khi nhận được lời khẳng định của đại Bạch, Tiêu Y mới yên lòng, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn: “Đại sư huynh, Nhị sư huynhil”
“Khì khì, ta thắng, muội chờ Đại sư huynh thu thập muội đi.” Lữ Thiếu Khanh cười đắc ý.
Tiêu Y lúc này căng thẳng nhìn qua Kế Ngôn, Kế Ngôn mỉm cười, tán dương một câu: “Làm không tệ, đi thôi.” Tiêu Y nghe vậy vui mừng, quả nhiên vân là Đại sư huynh, nói không xử phạt là không xử phạt.
“Khì khi.” Tiêu Y vui mừng ôm tiểu Hắc, cười đắc ý: “Tiểu Hắc, ta thật sự là quá lợi hại.” Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Y, nói với Kế Ngôn: “Huynh không được, cưng chiều quá.”
“Đối đãi sư muội, sao có thể cưng chiều như thế được?” “Ngọc bất trác bất thành khí, đối xử với muội ấy nhất định phải hung dữ.”
Tiêu Y suýt nữa ném tiểu Hắc qua.
Nhị sư huynh thật sự là quá xấu rồi.
Đại sư huynh, giữ vững bản tâm của huynh, không nên để bị người ngoài mê hoặc.
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, vượt qua ba canh giờ, không trừng phạt muội ấy. Hơn nữa, muội ấy không chỉ kiên trì ba canh giờ.”
Tiêu Y nghe được liên tục gật đầu, đúng thế, đúng thế. Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.
Đại sư huynh là chính nhân quân tử.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiêu Y nói: “Huynh không cảm thấy muội ấy quá đắc ý vong hình sao?”
“Tính cách này không thu thập, sao được?”
Kế Ngôn nhún nhún vai, biểu thị lời của mình đã nói không thể sửa đổi.
Lữ Thiếu Khanh tri kỷ nghĩ kế: “Tâm đắc, tăng thêm mấy vạn chữ, không có vấn đề gì chứ?” “Ừm, cái này không thành vấn đề, thêm năm vạn chữ đi.: Tiêu Y từ trên trời ngã chống VÓ xuống.
Nói cũng kỳ quái, Lữ Thiếu Khanh bọn hắn trên đường đi không còn gặp bất kỳ Vực Ngoại Thiên Ma nào nữa. Dường như chúng đã biến mất vào hư không trong vòng một đêm.
Nhóm người Lữ Thiếu Khanh cả đường thông suốt, tiến quân thần tốc.
Nhưng mà càng như vậy, Lữ Thiếu Khanh càng lo lắng. Chuyện khác thường tất có âm mưu.
Tình hình như vậy, ngay cả Tiêu Y cũng biết phía trước tuyệt đối không phải gió êm sóng lặng.
Tốc độ đi đường của bọn hắn dân dân tăng lên, vùi đầu đi đường cả ngày lân đêm. Bốn năm tháng đi qua, bọn hắn vẫn đang đi đường.
Tuy nhiên có một điểm bọn hắn có thể khẳng định là, bọn hắn không lạc đường.
Bởi vì có vật tham chiếu.
Độ rộng từ cửa đi vào là mấy ngàn vạn dặm đến bây giờ độ rộng đã là mấy ngàn dặm, đối với tồn tại Luyện Hư kỳ cũng chỉ là khoảng cách trong gang tấc.
Độ rộng sơn cốc không ngừng thu nhỏ chứng tỏ đã sắp đến điểm cuối cùng của sơn cốc.
Từ đó, cũng có thể đến nơi sâu trong Thận cốc rồi sao? Nhưng Thận cốc chiếm cứ một vùng rộng lớn của Yêu giới như thế, có phải nơi sâu nhất hay không, có tồn tại nguy hiểm gì hay không, Lữ Thiếu Khanh bọn hắn cũng không dám cam đoan.
Hiện tại bọn hắn không có tung tích sư phụ và tiểu Hồng, cũng chỉ có thể cứng rắn đi sâu vào trong thôi. Trên đường đi vết tích hoạt động của nhân loại, hoặc có thể nói là yêu thú rất rất ít. Cho dù có, cũng là dấu vết cổ xưa.
Sự tính mịch trên đường đi lại một lần nữa khiến Lữ Thiếu Khanh bọn hắn cảm thấy kỳ quái. Tiêu Y nói thầm: “Không phải nói có yêu thú trở thành khôi lỗi Vực Ngoại Thiên Ma sao?” “Sao trên đường đi ngay cả một cái bóng cũng không thấy vậy?”
BỊ Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn, hôi phi yên diệt, trở thành khôi lỗi hoặc là bị cướp đoạt thân thể.
Nếu như bị Vực Ngoại Thiên Ma cướp đoạt thân thể, nơi này cũng hẳn phải có vết tích yêu thú hoạt động với đúng. Nhưng mà trên đường đi, bọn hắn không thấy bất kỳ hoạt động nào của yêu thú hoặc không có bóng người. Dù có cũng là vết tích xa xưa lưu lại.
Lữ Thiếu Khanh rất phiền muộn, hắn thở dài: “Ai, tính sai rồi.”
“Sớm biết lúc ấy bảo chim ngốc để lại mệnh giản là được rồi.”
Tiêu Y cũng nghiêm túc gật đầu, vô cùng đồng ý: “Đúng vậy, như vậy mới có thể biết tình hình tiểu Hồng.”
Lưu mệnh giản lại mới biết được thương thế của tiểu Hồng như thế nào. Giống như sư phụ, có thể thông qua mệnh giản phán đoán tình trạng hiện tại.
Nhị sư huynh nhất định rất lo lắng cho tiểu Hồng.
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Ý của ta là, có lẽ chim ngốc chất lâu rồi, có mệnh giản thì có thể biết sớm, chúng ta cũng sẽ không cần tới đây mạo hiểm.”
Miệng Tiêu Y căng phồng lên, Nhị sư huynh, đúng là đáng ghét.
Tâm khẩu bất nhất, lần nào cũng có thể chọc giận người ta gần chết.
Bỗng nhiên!
Tiêu Y chỉ vào nơi xa hô hào: “Đó là cái gì?”
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, nơi xa, loáng thoáng có một ngọn núi cao đứng sừng sững.
Ở nơi mênh mông bát ngát, chung quanh bằng phẳng, không hề có một ngọn núi nào cao như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận