Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1566

Chương 1566Chương 1566
Lữ Thiếu Khanh khiến cho Ngao Trường Đạo càng đắc ý hơn. Hừ, đồ nhà quê, chưa bao giờ thấy đồ tốt phỏng?
"Đem đi bán có thể đổi được bao nhiêu linh thạch?"
Câu nói này khiến cho Ngao Trường Đạo ngạc nhiên. Có ý gì?
Sau đó, lão ta lại thấy Lữ Thiếu Khanh chỉ kiếm vào mình rồi hét lớn: "Ăn cướp, giao chùy trong tay ngươi ra! Nếu không ta sẽ cho ngươi ăn một chùy!"
Tiếng hô cuồn cuộn như thiên lôi vọng cả vào tai bọn Du Tế.
Mấy người Du Tế đều trợn tròn hai mắt.
Đến bước này rồi còn muốn ăn cướp sao? Bảo sao lại khinh bi Chu Dật Tu.
Thì ra năm mươi vạn viên linh thạch thật sự chỉ là chút trò chơi nhỏ thôi.
Ngao Trường Đạo tức chết. Không ngờ hắn còn dám nhắm vào vũ khí của mình?
Nhưng lão ta nhìn lướt qua Mặc Quân Kiếm trong tay Lữ Thiếu Khanh thì cười lên ha hả: "Thì ra là cầm một thanh kiếm nát."
Bảo sao.
Một con quỷ nghèo.
Lão ta vừa dứt lời, liền thấy một hình người màu đen nho nhỏ nhảy ra khỏi Mặc Quân Kiếm.
Mặc Quân nhảy ra, chỉ vào Ngao Trường Đạo mắng to: "Lão gia hỏa, ngươi mắng ai đấy?"
"Ngươi mới là kiếm nát. Cả nhà ngươi đều là kiếm nát, đúng, lão nương của ngươi là cái dép rách!"
Kiếm... kiếm linh?
Ngao Trường Đạo trợn tròn hai mắt.
Kiếm linh còn biết mắng người?
Lão ta không nhịn được mà cúi đầu nhìn cây chùy trong tay mình, dù đã có dấu hiệu kia nhưng cho đến giờ nó vẫn chưa sinh ra khí linh.
Lão ta cũng đã cố gắng thật lâu vì mục tiêu này, chậm chạp không thấy động tĩnh gì, suýt nữa đem chùy đi tìm mẫu chùy.
Hiện giờ lão ta nhìn thấy cái gì?
Thấy được một thanh kiếm ngũ phẩm lại sinh ra được một kiếm linh rất tiện.
Thế này không khoa học.
Phẩm chất như thế mà còn sinh ra được khí linh, cho thấy cái gì?
Cho thấy rằng, xuất phát điểm của thanh kiếm trong tay Lữ Thiếu Khanh cao hơn, tốt hơn cây chùy của lão ta.
Nghĩ lại vừa rồi mình còn khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh.
Đầu tiên Ngao Trường Đạo cảm thấy xấu hổ, nhưng sau đó cảm giác xấu hổ chuyển thành lửa giận và sát ý.
Quả nhiên, có chủ nhân thế nào thì có kiếm linh thế ấy.
"Đi chết đi!"
Mặc Quân Kiếm chửi ầm lên: "Mẹ nói"
"Thẹn quá hóa giận. Lão đại chém chết lão ta đi. Ta muốn ăn hết cây chùy của lão tai"
Ngao Trường Đạo nghe vậy bùng bùng lửa giận, hét lớn. "Thanh Phong ngâm!"
Linh lực trong cơ thể không ngừng rót vào Thanh Mộc Diệu Thạch chùy, cây chùy lóe lên ánh sáng màu xanh, đón gió mà lớn lên, hóa thành một cây chùy khổng lồ nện mạnh xuống Lữ Thiếu Khanh.
Cuồng phong gào thét, thiên địa rúng động, ánh sáng màu xanh hội tụ hình thành một con lốc màu xanh nổ ầm ầm.
Nhìn cây chùy khổng lồ nện xuống, Lữ Thiếu Khanh nổi giận chửi ầm lên: "Cho ta là bánh dày sao?”
Ta chịu để Thánh Chủ đấm như bánh dày là vì ta không đánh lại được ông ấy.
Cái thứ nhà ngươi cũng muốn coi ta là bánh dày à?
"Kiếm quyết mổ heo thức thứ nhất!" Ngươi biết hô, ta cũng biết hô.
Lục Tiên Kiếm quyết thức thứ nhất.
Tinh lạc!
Một kiếm vung xuống, thiên địa thất sắc.
Dường như thời gian chuyển từ ban ngày sang ban đêm chỉ trong chớp mắt.
Trên bầu trời xuất hiện vô số vì sao sáng lấp lánh, lóe ra ánh sáng nho nhỏ.
Bỗng nhiên, một ngôi sao bộc phát ra hào quang chói sáng, như biến thành mặt trời, hào quang sáng chói từ trên trời giáng xuống.
Ánh sáng vạch ra một đạo quỹ tích đáng sợ, như xuyên thủng hư không vượt qua vạn dặm lạch trời, khí tức kinh khủng tràn ngập, giáng lâm nhân thế.
Ánh sang càng nhiều, uy lực càng mạnh, thực lực hiện tại của Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể khiến cho một ngôi sao tỏa sáng thôi, nhưng cũng đủ để đối phó với Ngao Trường Đạo rồi.
Ánh sáng bắn về phía cơn bão màu xanh, vào chính giữa trung tâm.
Ầm ầm!
Năng lượng mãnh liệt bùng lên bao phủ mười dặm xung quanh, lực trùng kích cường đại càn quết khắp nơi.
Cơn lốc do pháp khí lục phẩm Thanh Mộc Diệu Thạch chùy tạo ra bị chôn vùi, Ngao Trường Đạo còn chưa kịp phản ứng đã bị nuốt hết, lực trùng kích cường đạo khiến cho lão ta rên lên một tiếng, bị đánh bay lên trời...
Ầm!
Ngao Trường Đạo đâm mạnh vào một ngọn núi cách đó hơn mười dặm.
Như một quả đạn pháo đập thủng cả ngọn núi, bản thân lão ta cũng bị chôn thật sâu vào bên trong.
Lực tấn công quá mạnh khiến cho Ngao Trường Đạo phụt ra một ngụm máu tươi.
Trong bóng tối, ánh mắt lão ta có vẻ hoảng sợ.
Sao có thể mạnh như thế?
Đây là lần đầu tiên Ngao Trường Đạo gặp phải đối thủ như Lữ Thiếu Khanh vậy.
Thật đáng sợ.
Một hiệp đã bị đánh bay rồi sao?
Còn nữa, chiêu kiếm pháp như từ tren trời giáng xuống kia là gì?
Vì sao lại khiến cho lão ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía?
Đây là uy lực mà công pháp cấp thiên nên có sao? Thanh Phong Ngâm của lão ta cũng là công pháp cấp thiên, vì sao lại không đánh lại được?
Trước đó, khi Lữ Thiếu Khanh đến cửa làm loạn, Ngao Tăng đã bị Kế Ngôn đánh bại chỉ trong một hiệp, lão ta còn tưởng là vì Ngao Tăng chủ quan nên mới vậy.
Giờ thì lão ta tin rồi.
Trên thế giới này thật sự có yêu nghiệt tuyệt thế, cường đại đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng.
Cảnh giới của lão ta cao hơn Lữ Thiếu Khanh, mà kết quả là vừa đối mặt đã thua thiệt.
Nhưng lão ta không dám trì hoãn, lập tức phóng lên trời, lao qua đá vụn, giết ra ngoài.
Nghênh đón lão ta chính là lửa cháy ngập trời. Hỏa diễm cháy đầy trời, như vô số ngôi sao tí hon bay múa khắp nơi.
Ngao Trường Đạo xuất hiện mà không khác gì xông vào cấm địa của những vì sao, các vì sao lập tức khởi xướng tấn công lão ta.
Mỗi ngôi sao đều là một đạo kiếm ý, phong mang tất lộ, hung tàn bạo ngược, khiến cho Ngao Trường Đạo hãi hùng khiếp vía.
Kiếm ý tinh thuần đáng sợ như thế, không phải lão ta chưa từng nhìn thấy.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh còn trẻ như thế đã có được kiếm ý thế này, thì đây là lần đầu tiên lão ta nhìn thấy.
"Mẹ nó đây gọi là người sao?"
Ngao Trường Đạo thầm chửi trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận