Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1119: Ngươi ngay cả ta đầu đều đánh không lại, ngươi lấy cái gì để đánh với ta

Chương 1119: Ngươi ngay cả ta đầu đều đánh không lại, ngươi lấy cái gì để đánh với taChương 1119: Ngươi ngay cả ta đầu đều đánh không lại, ngươi lấy cái gì để đánh với ta
Tiêu Y không vui: "Ta ăn ngay nói thật, sao ngươi cứ không chịu tin ấy nhỉ?"
Nhưng ngẫm lại, nếu Dận Khuyết cứ dễ dàng tin tưởng như vậy thì đâu cần ở đây hóng gió chứ.
Bỗng nhiên phi thuyền dưới chân chấn động, phi thuyền thúc đẩy, tiếp tục xuất phát.
Tiêu Y nhìn mặt đất lui lại phía sau, nói với hai linh sủng: "Cẩn thận một chút, đừng chơi rớt mất hắn."
Dận Khuyết tiếp tục mắng to: "Có gan thì thả ta ra."
Cho dù Dận Khuyết có măng to như thế nào thì Lữ Thiếu Khanh đều không để †âm, coi như không nghe thấy.
Để mặc hai con linh sủng chơi với hắn ta.
Dận Khuyết đã giận đến mức sắp thổ huyết.
Hắn ta tiếp tục bị hai con linh sủng coi như trò chơi, ném từ trên phi thuyền xuống rồi tiếp tục đỡ, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Hắn ta đã buồn nôn rồi.
Thời gian nhoáng một cái lại hai ngày trôi qua, phi thuyền đã tiến vào trong một rừng đá dốc đứng.
Trong rừng đá vô số tảng đá dựng đứng, một vùng mênh mông không nhìn thấy bờ bến giống như một hải dương hội †ụ từ những tảng đá, mênh mông vô tận.
Trong đó vô số tảng đá màu xám nhọn hoắt giống như lợi kiếm tuốt khỏi vỏ chỉ thẳng lên bầu trời.
Tảng đá màu xám bên ngoài đầy bụi đất, trong cơn mông lung có mấy phần quỷ dị.
Tiêu Y chạy tới hỏi Lữ Thiếu Khanh muốn đi đường vòng không, thần thức Lữ Thiếu Khanh khẽ quét qua, không phát hiện trong rừng đá có gì nguy hiểm.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không cần đường vòng, cứ đi thẳng đi, bay cao một chút, rừng đá quá lớn, đi đường vòng lãng phí thời gian."
Tốc độ của phi thuyền mấy ngày nay cũng không nhanh, còn đi đường vòng, sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn.
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên đi vào đuôi thuyền, Dận Khuyết rõ ràng là vừa được vớt từ bên dưới lên.
Dận Khuyết bị ném lên ném xuống, giờ một lần nữa nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh lập tức chửi ầm lên: "Tiểu nhân vô sỉ, ngươi dám xuất hiện sao?"
"Đánh với ta một trận, ta muốn cho ngươi biết sự lợi hại của ta."
Lữ Thiếu Khanh khâm phục: "Quả nhiên kiên cường, không tệ, không tệ, tiếp tục duy trì!"
Mặc dù là người phách lối nhưng cốt khí thì vẫn có.
Đối với loại người này, Lữ Thiếu Khanh khá khâm phục nhưng hắn vẫn nói với hai linh sủng: "Các ngươi dịu dàng như vậy làm gì?”
"Đã hai ngày rồi mà chưa lần nào quảng xuống đất sau?"
"Miệng hắn cứng như vậy, da mặt dày như vậy, quảng xuống một cái không chết được đâu."
Dù sao Nguyên Anh kỳ cũng da dày thịt béo, có quảng cũng không quẳng chết được, nhưng đau đớn thì không thể tránh khỏi.
"Đáng, tiểu nhân hèn hạ đáng ghét!"
Dận Khuyết hận đến mức sắp nghiến nát răng, rơi vào trong tay người này, quả thực là vô cùng nhục nhã.
"Sợ sao?" Lữ Thiếu Khanh cười hỏi: "Ngoan ngoãn hợp tác, bảo vệ cho ngươi bình an."
"Hợp tác cái rắm ngươi." Dận Khuyết không chịu cúi đầu trước thế lực gian ác, hắn ta chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, nộ khí trùng thiên, như oán phụ: "Ngươi có dám đánh với ta một trận không?”
"Chuyện lãng phí thời gian ta sẽ không làm." Lữ Thiếu Khanh quả quyết từ chối: "Ngay cả đầu ta ngươi còn không đánh lại, ngươi lấy cái gì để đánh với ta?"
Dận Khuyết giận dữ: "Ngươi hèn hạ đánh lén, không phải, ngươi ở trước mặt †a ngay cả súc sinh cũng không bằng."
"Ném xuống!" Lữ Thiếu Khanh ngoáy ngoáy lỗ tai: "Ôn ào quá."
Tiểu Bạch nhấc Dận Khuyết ném xuống đất một cái, lân này Dận Khuyết bị đập mạnh xuống đất.
Mặt đất chấn động, mặt đất bị nện ra một cái hố sâu, chấn động dẫn tới chấn sập một tảng đá, suýt chút nữa thì chôn luôn cả hắn ta.
Dận Khuyết bị rơi đến thất điên bát đảo, còn chưa kịp lấy hơi thì lại bị đại Bạch nhấc lên, tiếp tục lại ném xuống.
Phi thuyền xâm nhập rừng đá, Dận Khuyết cũng bị ngã suốt đường đi.
Cứ mỗi lần bị quảng xuống, trên mặt đất đều có thể gây nên một cơn chấn động to lớn, đạp nát một đống tảng đá, nhấc lên bụi mù đầy trời, động tĩnh khổng lồ.
Suýt chút nữa ném Dận Khuyết phụt cả phân.
"Phù!" Dận Khuyết lại một lần nữa bị ném xuống, cảm nhận phong thanh bên tai, răng Dận Khuyết sắp bị nghiến nát.
Mình bị hai con sủng vật xem như đồ chơi, khinh người quá đáng.
Đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không ta nhất định phải cho mấy người các ngươi phải hối hận.
Dận Khuyết trong lòng quyết tâm.
Cảm giác mất trọng lượng hắn ta đã quen rồi, hắn ta bình tĩnh không giấy giụa nữa, như vậy còn có thể tiết kiệm được một chút sức lực.
Đột nhiên!
Phía dưới mặt đất truyền đến chấn động, bùn đất lăn lộn, một bóng đen từ dưới bùn đất, từ trong loạn thạch lăn lộn chạy ra.
Một cái miệng rộng lăn lộn từ trong bùn đất xuất hiện ra, miệng rộng bảy tám mét há rộng, đầy răng bén, đầu lưỡi đỏ thắm ngoe nguẩy.
Cái miệng lớn như bồn máu thở ra mùi tanh khiến người ta buồn nôn mở thật lớn, táp về phía Dận Khuyết rơi xuống.
Đó là một con quái thú lân giáp tứ chi bò trên đất.
Cơ thể nó dài hơn hai mươi mét, phần lưng nhô lên hơn một mét giống như một bao tải, bên ngoài có lớp vảy nhấp nhô màu xám, hợp thành một thể hoàn chỉnh với những tảng đá xung quanh, giống như địa long viễn cổ, tản ra khí tức cường đại.
Giờ nó đang ngẩng đầu thật cao, há †o mồm, chờ con mồi Dận Khuyết rơi xuống.
Dận Khuyết nhìn thấy cái miệng lớn như bồn máu này sắc mặt thay đổi, quát †o một tiếng: "Hồn Thạch Giáp Thú?"
Hắn ta lại một lần nữa giãy giụa, muốn thoát khỏi cái miệng lớn như bồn máu bên dưới.
Bất đắc dĩ là, hắn ta hiện tại giống như phàm nhân, giấy giụa cũng phí công giãy giụa.
"Chết chắc!"
Dận Khuyết nhìn thấy mình đã rơi vào phạm vi cái miệng rộng của Hồn Thạch Giáp Thú thì trên mặt lộ ra tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận