Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1353: Nếu phú quý chớ quên

Chương 1353: Nếu phú quý chớ quênChương 1353: Nếu phú quý chớ quên
Lữ Thiếu Khanh nghĩ thôi cũng thấy đau lòng đến mức không thể thở nổi.
Tiết kiệm thời gian, thực lực tăng cao, đây chính là linh thạch trần trụi.
Hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu linh thạch chứ?
"Bồi thường." Lữ Thiếu Khanh hằm hằm nhìn Kế ngôn: "Huynh nhất định phải bồi thường cho ta, ít nhất cũng phải một ngàn vạn viên linh thạch."
Kế Ngôn không thèm quan tâm đến hắn mà nhíu mày tự hỏi: "Vì sao lại như thế?"
Không ngờ ở nơi này lại tồn giữ một mảnh kiếm gấy ẩn chứa sức mạnh to lớn, tựa như đang chờ hắn ta đến. Sau đó, hắn ta quay sang nhìn Lữ Thiếu Khanh một cách kỳ quái: "Đệ có cảm thấy kỳ lạ không?"
"Đúng không?" Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Huynh cũng cảm thấy kỳ lạ đúng không? Lý nãi nãi, ta đã cảm thấy nó kỳ lạ từ lâu rồi."
"Ta có một suy đoán."
Kế Ngôn nghe vậy, ánh mắt hơi động, trong lòng hơi chờ mong. Suy đoán gì đây?
"Ta cảm thấy chắc hẳn huynh chính là đại năng đầu thai chuyển thế, đây là huynh chuẩn bị cho kiếp sua của chính mình."
"Nói không chừng ở nơi khác cũng có đấy. Kiếp trước huynh để lại chuẩn bị cho kiếp này lên tới đỉnh phong."
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh võ võ vai Kế Ngôn nghiêm túc nói: "Nếu phú quý chớ quên!"
"Ta là sư đệ thân nhất của huynh, sau này huynh quay lại đỉnh cao, trở về làm lão đại, đừng quên người sư đệ là ta"
"Ta gặp rắc rối, huynh chùi đít cho ta là tốt rồi."
Kế Ngôn bình thàn nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ta chính là ta, không phải người nào khác."
Cái gì mà đầu thai chuyển thế? Không tồn tại.
Hắn ta chính là duy nhất trên thế gian này, là một phần duy nhất, không có †ồn tại thứ hai.
Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Huynh bị sét đánh, vì sao lũ ngu xuẩn không bị sét đánh?"
Kế Ngôn lắc đầu: "Ta cũng không rõ."
Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm: "Không bị sét đánh, chỉ sợ sẽ có vấn đề."
Đột phá cảnh giới lớn, bình thường đều bị thiên kiếp tẩy lễ.
Chưa từng nghe ai không trải qua thiên kiếp tẩy lễ cả.
Bọn Lữ Thiếu Khanh cũng không dám chắc là không có vấn đề gì.
"Hay gọi nàng tới xem một chút?"
Kế Ngôn gật đầu: "Xem đi."
"Lại đây, lại đây." Tiêu Y trốn bên cạnh kích động luống cuống tay chân đảo nhãn trữ vật, một miếng đá ảnh lưu niệm xuất hiện trong tay, nàng lập tức lưu lại hình ảnh này.
Nhìn chân dung trong đá ảnh, Tiêu Y cười đến là vui vẻ.
Từ trong ra ngoài, tất cả tế bào toàn thân đều tràn đầy vui sướng.
"Đây là cái gì?" Tả Điệp lại gần nhìn chân dung trên đá ảnh.
Lữ Thiếu Khanh khoác lên vai Kế Ngôn, mặt đối mặt với Kế Ngôn, thân mật như huynh đệ.
Tả Điệp nhận xét: "Quan hệ giữa bọn họ rất tốt."
Xem bức ảnh thì đây là hành vi giữa hai huynh đệ.
Tiêu Y cười nói: "Đúng vậy, tình cảm của hai vị sư huynh rất tốt, không ai có thể chia rẽ bọn họ."
Mặt đối mặt hàm tình mạch mạch, chậc chậc, cuối cùng đã bị mình túm được rồi.
Quyết định, cái này phải làm bảo vật gia truyền sau này lưu truyền vạn thế. , để tất cả mọi người đều biết về tình cam giữa hai sư huynh của ta.
Khi Tiêu Y đang cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, bỗng nhiên nàng cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Ngẩng đầu nhìn lại, nàng thấy Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều nhìn mình.
Ánh mắt của Kế Ngôn lạnh nhạt bình tĩnh, Lữ Thiếu Khanh thì cười lạnh, ánh mắt có vẻ nguy hiểm.
Tiêu Y tê cả da đầu, lặng lẽ cất đá ảnh lưu niệm đi, tự lẩm bẩm hỏi.
Hai người các huynh không tiếp tục †ú ân ái sao?
Sao lại nhìn ta chằm chằm thế?
Không phải ân ái xong thì bắt nạt muội chứ?
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh!" Tiêu Y khiếp đảm e sợ hô lên: "Các huynh nhìn †a như vậy, có... có việc gì?" Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: "Không có chuyện gì thì không thể xem muội à?"
Đừng. Các huynh nhìn muội làm muội run đấy.
"Tới đây!"
Tiêu Y không tình không nguyện mộ trăm lần nhưng vẫn ngoan ngoãn di chuyển bước chân đi tới trước mặt hai vị sư huynh.
Đối diện với hai người, nàng cảm thấy phải chịu áp lực cực lớn, thấp thỏm vô cùng.
Không phải là bị phát hiện chụp lén hai người chứ?
Hai người từ trên nhìn xuống Tiêu Y, khiến cho toàn thân nàng căng như dây đàn, vô cùng căng thẳng, suýt nữa đã tự thú chuyện chụp ảnh lưu niệm.
"Muội cảm thấy thế nào?" Đột nhiên Kế Ngôn lên tiếng hỏi.
A2
Không phải định phạt gì sao?
Trong lòng nghi ngờ nhưng Tiêu Y vẫn ngoan ngoãn đáp: "Không có chuyện gì, muội cảm thấy rất tốt."
"Hai vị sư huynh yên tâm, muội không thấy gì hết."
Nói xong nàng còn vỗ mạnh vào ngực mình tỏ vẻ rất khỏe, không mảy may làm sao.
Lữ Thiếu Khanh không tin: "Muội không bị sét đánh, làm sao lại tốt?"
"Muội là tàn tật của thiên đạo."
Thiên đạo bị tàn tật sao?
Tương Quỳ, Tương Tư Tiên và Tả Điệp vẫn luôn lắng nghe mà ngơ ngác.
Đây là cái lời hổ lang gì thế? Làm sao hắn có thể nghĩ ra cái từ ngữ này?
Tương Quỳ cũng không nhịn được mà trợn tròn hai mắt, nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng lại hơi mất mát.
Cái tên tiểu tử hỗn đản này, thì ra không phải hắn chỉ như thế với mình mà đến sư muội mình hắn cũng không khách khí như thế.
Tiêu Y cũng ngây ngẩn cả người, nàng cúi đầu tự nhìn mình, mình thành tàn tật từ khi nào thế này?
"Nhị sư huynh, không có thiên kiếp, không cần bị sét đánh, không phải chuyện tốt sao?"
Tiêu Y nghi ngờ.
Những lôi điện kia lóe lên lấp lóa, ầm ầm, uy lực cực lớn, kinh khủng đến mức khiến người ta phải sợ hãi. "Ai ngờ nét vẽ này lại gọi là không bình thường."
Nói là không bình thường, Lữ Thiếu Khanh âm thầm nghiến răng.
Con đường của hắn đã dần dân tiệm cận tới mức bình thường, không biết khi sinh thời có thể bình thường lại không nữa.
Hắn cũng không biết thế này là tốt hay xấu, tương lai sẽ thế nào.
Cho nên, hắn không hy vọng Tiêu Y sẽ đi theo con đường của mình, một mình hắn không bình thường đã dủ phiền rồi, nếu lại có một sư muội không bình thường, hắn sẽ nổi điên.
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại Tiêu Y: "Muội thật sự không cảm giác được có gì không ổn sao?"
"Không có mà." Tiêu Y lắc đầu, thậm chí còn xoay một vòng tỏ vẻ mình rất ổn. "Không có cảm giác gì khác sao?" Lữ Thiếu Khanh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn: "Đại di mụ có đến đúng giờ không?" Chương 1354: Sư muội cũng đi theo con đường không bình thường?
"Phi!" Ba nữ nhân đều đỏ bừng mặt.
"Nhị sư huynh, hiện tại muội cảm thấy rất tốt" Tiêu Y đỏ mặt lần nữa khẳng định mình không có việc gì.
Thật đúng vậy, có tu sĩ nhà ai còn có đại di mụ nữa chứ?
Lại nói, mới có mấy ngày thôi mà?
Cho dù có đại di mụ cũng sẽ không trùng hợp như thế.
Kế Ngôn cũng hỏi: "Khi muội đột phá, phải chăng đã phát hiện có gì không đúng?"
Lữ Thiếu Khanh bổ sung: "Khi ấy muội đang làm gì? Khi đột phá là đang nằm, ngồi, hay đang đứng?” "Cẩn thận một chút cho ta, cho dù là thả cái rắm cũng phải báo lại chỉ tiết."
Bọn họ chưa từng tìm thấy tiền lệ như thế này, chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Hỏi rõ ràng, hiểu được rõ ràng, trong lòng mới yên tâm.
Tiêu Y ngẫm nghĩ một lúc, mới móc ra một cây bút lông và một cuốn sổ từ trong nhẫn chứa đồ.
Đây là đồ lúc trước Lữ Thiếu Khanh cho nàng.
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, muội bị cỗ sức mạnh kia bao phủ, mơ mơ màng màng, khi muội tỉnh lại thì trong †ay muội cầm hai thứ này."
"Mà muội đã đột phá, Đại Bạch Tiểu Bạch cũng thế, chúng đều nằm sấp trên người muội."
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy hai thứ đồ này, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.
Xem ra, căn nguyên của những gì Tiêu Y đã trải qua có liên quan đến hai thứ này.
Lai lịch của tiểu đệ ma quỷ quá lớn, bảo nó tìm đồ cũng là bảo bối trong bảo bối.
Đồ được để lại từ nùi Thủ Tiên, thậm chí có thể nói, thần phù độn hư xuyên tinh phù lục phẩm có lẽ là thứ rẻ nhất.
Lần này nhờ gặp được bảo tàng trong thế giới Huyền Thổ mà thực lực của bọn Kế Ngôn đã tăng nhanh.
Lữ Thiếu Khanh sờ sờ cằm, nhìn Tiêu Y, trong lòng chỉ có thể suy đoán thế này.
Bút lông màu bạc và sổ vàng kim.
Che giấu khí tức, để cho Tiêu Y thuận lợi đột phá, không để thiên đạo phát hiện, từ đó khánh được thiên kiếp giáng lâm.
Đại Bạch Tiểu Bạch đi theo bên cạnh Tiêu Y cũng được giấu diếm cùng, coi như đi nhờ một chuyến xe.
Thấy Lữ Thiếu Khanh như thế, Kế Ngôn hỏi: "Biết nguyên nhân không?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn hai thứ đồ trong tay Tiêu Y: "Chắc là hai thứ này nhỉ"
"Chắc là?"
"Nói nhảm." Lữ Thiếu Khanh không vui, nói lớn hơn: "Ta không phải bách sự thông, làm sao biết được nguyên nhân thật sự."
"Chỉ có thể đoán."
Sau đó, Lữ Thiếu Khanh hỏi Tương Quỳ: "Gia gia, ngươi có biết vì sao không?"
Hắn mỉm cười, giọng nói hòa ái, lễ phép mười phần.
Tương Quỳ trầm mặc, dâng lên xúc động muốn đánh người.
Có việc gì gọi gia gia, không có việc gì thì gọi lão gia hỏa.
Giỏi cho tên tiểu tử hỗn đản nhà ngươi.
Ông ta hầm hừ: "Hừ, không biết."
Ông ta sống lâu như vậy, đây cũng là lân đầu tiên ông ta gặp phải chuyện như vậy.
Có thể đột phá mà không cần thiên kiếp, chưa từng nghe thấy.
Nhưng ngẫm lại, ba sư huynh muội trước mắt ông ta đều cực kỳ đặc biệt, chuyện thế này xảy ra với bọn họ cũng chẳng thấy có gì không hợp lý cả. Tương Quỳ ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nói một câu: "Thiên hạ lớn chừng nào chứ, đại đạo ngàn vạn, mỗi người đều có kỳ ngộ, chẳng có gì lạ.
Thiên kiếp hung mãnh, mười người không có lấy một vượt qua được thiên kiếp. Tiêu Y có thể không cần độ thiên kiếp cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Nếu có thể, Tương Quỳ cũng hy vọng khi mình đột phá Luyện Hy kỳ cũng không gặp phải thiên kiếp.
Nói thật, Tương Quỳ rất tò mò với hai thứ đồ trong tay Tiêu Y.
Bút màu bạc, sổ vàng kim, nhìn như thể có kẻ lắm tiền chế tạo ra để khoe vàng khoe bạc.
Nhưng chỉ nhìn cũng có thể thấy được vật này bất phàm, chất liệu cũng không phải là vàng và bạc.
Cực kỳ bình thường, không có tí khí tức dị dạng nào.
Nhưng càng như vậy càng là trân bảo tuyệt thế.
Nhưng ông ta cũng chỉ có thể nhìn vài lần từ phía xa xa, lên tiếng hỏi thăm sẽ có vẻ cực kỳ vô lễ.
Khẳng định tên tiểu tử hỗn đản kia sẽ trào phúng, ông ta cũng không muốn cho Lữ Thiếu Khanh cơ hội châm biếm mình.
Tương Quỳ lại lần nữa nhìn đồ trong tay Tiêu Y, mà lúc này, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh lại vang lên.
"Gia gia. Lữ Thiếu Khanh vẫn cực kỳ khách khí, thân mật ngọt ngào, như một đứa cháu ruột vậy: "Ngươi có thể xem một quẻ cho sư muội ta một chút không? Xem thử thành tựu tương lai của muội ấy thế nào?"
Tương Quỳ nghe vậy, trong lòng run lên.
Thậm chí, ánh mắt còn có vẻ kinh hoàng.
Ông ta nhìn ba sư huynh muội LỮ Thiếu Khanh, ánh mắt bắt đầu trở nên kiêng kị thật sâu.
Ông ta từng xem cho Lữ Thiếu Khanh thì bị sét đánh, xem qua cho Kế Ngôn thì lão thiên trực tiếp cho ông ta một hình phạt tàn nhãn nhất, suýt nữa †oi mạng.
Hiện tại còn muốn xem quỷ cho Tiêu Y nữa à?
Cái tên tiểu tử hỗn đản này nhìn ông †a không thuận mắt, muốn mượn nhờ tay thiên đạo chơi chết mình sao?
Tương Quỳ hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, nghiến răng gạt ra một câu: "Tiểu tử hỗn đản, ngươi nằm mơ đi!" Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ rất vô tội, ấm ức nói: 'Không chịu thì không chịu, lại còn măng chửi người ta nữa?"
"Hẹp hòi!"
Lữ Thiếu Khanh chọc cho Tương Quỳ tức chết, lấy ra một vật từ trong nhãn trữ vật giao cho Tiêu Y: "Cầm!"
Một thanh phôi kiếm chưa thành hình.
Đây thứ mà Lữ Thiếu Khanh lấy được từ núi Thủ Tiên.
Mặc Quân vẫn muốn ăn hết nó, nhưng Lữ Thiếu Khanh không đồng ý.
Dù sao cũng là kiếm phôi được cố ý lưu lại, vừa nhìn đã biết là đồ tốt.
Hiện tại con đường của Tiêu Y không được bình thường, đây cũng là vì bút bạc sổ vàng hắn cho.
Lấy năng lực hiện tại của Lữ Thiếu Khanh, cũng không có cách nào chỉnh lại con đường của Tiêu Y về bình thường.
Cho nên, chỉ có thể để lại cho nàng thêm nhiều đồ một chút, phòng ngừa con đường không bình thường của Tiêu Y trở nên nguy hiểm.
Tiêu Y nhận lấy kiếm phôi, trợn tròn hai mắt: "Nhị sư huynh, đây là cho muội sao?"
Không bình thường.
Đây là Nhị sư huynh bình thường sao?
Đây là Nhị sư huynh vẫn luôn tham tiền như mạng sao?
Kiếm phôi trong tay, tản mát ra cảm giác ấm áp, mềm mại như ngọc thạch.
Chỉ sờ vào thôi cũng biết đây không phải vật liệu bình thường.
Mặc dù chỉ là kiếm phôi, nhưng đã có hình thức ban đầu của trường kiếm. Chỉ cần rèn đúc một trận thật tốt liền có một thanh kiếm tốt tuyệt thế. Chương 1355: Chỉ là Hóa Thần
Tiêu Y gảy một cái, cảm nhận kiếm phôi, cảm thấy cứ thế này đem đi chém người, dựa vào kiếm phôi cứng rắn cũng có thể đánh chết người ta.
"Cầm đi." Lữ Thiếu Khanh lạnh nhạt nói: "Dù sao ngươi cũng là một tu sĩ Nguyên Anh."
"Không có kiếm tốt, sau này ra ngoài là khiến ta mất mặt."
"Lại nói, muội thân là sư muội, thực lực tăng lên, thaan làm sư huynh không thưởng cho chút đồ làm sao nghe được?"
"Ta là một người hào phòng đấy."
Cuối cùng, theo thói quen, Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ Kế Ngôn: "Đúng không, Đại sư huynh hẹp hòi?"
"Có thể học ta, hào phóng một chút được không?"
Kế Ngôn cười ha ha, cổ tay khẽ đảo một cái, ném một nhẫn trữ vật cho Tiêu Y
"Cầm đồ bên trong này đi đi."
Tiêu Y mở ra xem, hai mắt sáng lên.
"Nhiều như vậy!"
Lần này đủ vật liệu rèn đúc phôi kiếm rồi.
Từ khi bái nhập phái Tiêu Y, Kế Ngôn kinh qua vô số trận chiến lớn nhỏ, cũng tích lũy được không ít đồ tốt.
Những gì hắn ta giữ lại đều là đồ tốt cả, có giá trị không nhỏ.
Tiêu Y vừa thấy thì vui mừng hoa tay múa chân, cười như một con chim sơn ca, nói với Kế Ngôn: "Đa tạ Đại sư huynh."
"Phải không?" Lại có âm thanh khó chịu của Lữ Thiếu Khanh vang lên: "Ta cho muội đồ, đến một câu cám ơn đều không có."
Tiêu Y vội vàng thè lưỡi. Hỏng bét rồi. Quên mất!
"Cũng tạ ơn Nhị sư huynh."
Mất bò mới lo làm chuồng thì muộn rồi.
Lữ Thiếu Khanh hừ hừ cười lạnh: "Kiếm phôi này coi như bán cho muội, trả †a một ngàn vạn viên linh thạch."
Tiêu Y suýt nữa ngất đi rồi, có bán cả nàng đi cũng không có nhiều linh thạch như thế.
Tiêu Y suýt nữa thì khóc thét lên. Nói mấy lời hay ho với sư huynh nhất định phải có đủ với cả hai vị sư huynh, nếu không thì đây chính là giáo huấn.
"Nhị sư huynh, muội đi đâu tìm nhiều linh thạch cho huynh như thế?"
"Không sao." Lữ Thiếu Khanh cực kỳ hào phóng tha thứ: "Có thể ký sổ, mấy trăm năm từ từ trả, ta sẽ thu lãi suất thấp nhất."
Kế Ngôn nói: "Không cần để ý tới hắn, coi hắn là cái rắm đi."
"Ngươi nói cái gì? Sư huynh hẹp hòi?" Lữ Thiếu Khanh lập tức chuyển mục tiêu sang Kế Ngôn.
Kế Ngôn lạnh nhạt nhìn về phía trước: "Ta cho sư muội nguyên liệu."
"Huynh không cho ta là hẹp hòi, còn cả bất công với ta nữa." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thất vọng vô cùng: "Ta đã nhìn lầm huynh."
"Làm một Đại sư huynh mà không tiến bộ chút nào. Thất vọng, thất vọng!"
Kế Ngôn không tức giận, ngược lại còn nghiêng đầu nhìn hắn: "Lâu lắm rồi không so tài nhỉ."
"Huynh cút đi!" Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời lập tức đứng dậy, chỉ thẳng vào Kế Ngôn mà mắng to: "Trở thành Hóa Thần thì không tâm thường à? Làm Hóa Thần rồi thì muốn bắt nạt ta à”
"Có thể có chút tiền đồ không?"
"Không phải chỉ là Hóa Thần thôi sao? Chỉ là Hóa Thần, không tầm thường à? Ngươi chờ đó cho ta."
Hắn vừa nói vừa rời đi, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.
Tiêu Y đã chạy đến một bên nhìn Nhị sư huynh ấm ức rời đi, cười thầm.
Đây chính là đấu võ mồm thường ngày.
Nhưng nàng cũng không dám tỏ tí đắc ý nào, nếu bị Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy, nàng liền thảm rồi.
Tả Điệp ở bên cạnh thấp giọng nói: "Khẩu khí thật lớn."
Không phải là ư?
Chỉ là ư?
Ngoài gia hỏa này, còn ai dám nói về Hóa Thần theo cách này?
Nói đến Hóa Thần như thể rất dễ dàng vậy?
Tiêu Y nghe vậy, cảm thấy cần phải sửa chữa một chút những ấn tượng của người ngoài đối với sư huynh mình.
Nàng xích lại gần hai bước, nói với Tả Điệp: "Đây không phải khẩu khí lớn."
"Đối với hai vị sư huynh của ta, cảnh giới cái gì đó, lúc nào cũng có thể đột phá."
"Đừng tưởng hiện tại mới chỉ có Đại sư huynh của ta là Hóa Thần mà lầm, có lẽ không tới mấy ngày sau, Nhị sư huynh của ta sẽ đuổi kịp."
Tiêu Y khiến cho Tương Tư Tiên và Tả Điệp đều giật mình, không thể tin vào tai mình.
"Tiểu muội muội, muội đang nói đùa sao?"
Hóa Thần dễ đột phá vậy sao?
Nói đùa cũng không đùa như vậy đâu.
Nhìn thấy sự giật mình của Tương Tư Tiên và Tả Điệp, Tiêu Y cảm thấy rất hài lòng.
Người bình thường nào biết hai vị sư huynh của nàng đều là yêu nghiệt chứ?
Tương Tư Tiên nhịn không được mà nói với Tiêu Y: "Tiêu muội muội, muội có thể kể với chúng ta về hai vị sư huynh của muội không?"
Với yêu cầu như vậy, đương nhiên Tiêu Y cầu còn không được.
Với nàng, kể về sự tích của hai vị sư huynh chính là khoe khoang, trên mặt sáng rực rỡ.
"Hà hà, tốt."
Lữ Thiếu Khanh tiến vào buồng nhỏ trên tàu, đi vào trước mặt Tương Quỳ, ngồi xếp bằng xuống đối diện với Tương Quỳ.
Tương Quỳ không động không cựa, không có ý định phản ứng lại Lữ Thiếu Khanh.
Ông ta nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh, mình sẽ tức giận đến mức giảm cả thọ nguyên.
Lữ Thiếu Khanh cười hà hà, Tương Quỳ đã không nói lời nào, hắn cũng không mở miệng, mà chống hai tay vào gối, nâng cằm lên, lẳng lặng nhìn Tương Quỳ.
Chẳng mấy chốc, Tương Quỳ đã không thể bình tĩnh được nữa.
Ông ta cảm thấy áp lực.
Ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh như có thể xuyên thấu nội tâm của ông ta, khiến cho ông ta cảm nhận được áp lực vô hình.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng rất kinh ngạc. Lữ Thiếu Khanh lại có thể khiến cho Hóa Thần là ông ta cảm thấy áp lực.
Tiểu tử này quả thực đặc biệt.
Tương Quỳ âm thầm cảm thán.
Trước đó Lữ Thiếu Khanh có thể chịu được khí tràng của ông ta, hiện tại hắn có thể gây áp lực cho ông ta.
Ông ta bất đấc dĩ mở to mắt: "Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, ho khan một tiếng, hắng giọng ôn hòa hỏi: "Đại trưởng lão, ngươi nói xem, tiếp theo Tế thần sẽ làm thế nào?"
"Tế thân biết ngươi ở đâu, vì sao không giết luôn cho xong?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận