Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1113: Quả nhiên muội có thù với quái vật

Chương 1113: Quả nhiên muội có thù với quái vậtChương 1113: Quả nhiên muội có thù với quái vật
Trên mặt Tiêu Y đằng đăng sát khí, sát ý không che giấu chút nào.
Lữ Thiếu Khanh không kìm được ghé mắt: "Qủa nhiên muội có thù với quái vật, vừa gặp mặt đã muốn chém."
Trong lòng Tiêu Y sớm đã tìm ra lí do thoái thác, nói: "Ta vừa nghĩ tới những tổn thất nặng nề của tiền bối môn phái phải chịu để đối phó những quái vật này là ta đã muốn giết sạch những quái vật này."
"Coi như muội có chút lương tâm, không tệ, đi đi."
Quái vật cũng bị sát ý của Tiêu Y làm cho bừng tỉnh, mở to mắt, nhìn thấy ba người Lữ Thiếu Khanh đứng ở cửa huyệt động, quái vật đứng lên nổi giận gầm lên một tiếng.
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, bình chướng vô hình bày ra, không cho âm thanh bên này rò rỉ ra ngoài.
Tiêu Y cầm theo trường kiếm dẫn hai linh sủng tấn công: "Quái vật, nhận lấy cái chết!"
Con quái vật này mặc dù mạnh hơn con quái vật bộ tộc Định Ất nhưng giờ nó cũng chỉ là Kết Đan hậu kỳ, không ngăn cản được vây công của Tiêu Y và hai con linh sủng.
Sau mấy hiệp, quái vật bị Tiêu Y chặt thành một đống thịt nát, cuối cùng một mồi lửa cháy hết sạch, nghiền xương thành tro.
Tiêu Y võ võ tay, đắc ý nói với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn: "Xong!"
Đi theo bên cạnh hai vị sư huynh, mấy chuyển nhỏ này nếu mà còn làm không tốt, lần sau sư huynh cũng sẽ không mang nàng ra ngoài chơi.
Lữ Thiếu Khanh tiến vào trong huyệt động, nhìn truyền tống trận trên mặt đất, mặc dù rất muốn lại nghiên cứu một phen, nhưng hắn không dám.
Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh nhịn đau phá hủy trận pháp này.
Nhìn trận pháp biến mất, Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng thở ra: "Tốt rồi."
Tới nơi này, giết quái vật là thứ yếu, chủ yếu là xử lý trận pháp này, phòng ngừa chủ nhân của cái tay kia từ nơi này leo ra đuổi giết hắn.
Vùng này chỉ có bộ tộc Định Ất và bộ tộc Khê Bích là hai bộ tộc cách gần hắn nhất.
Xử lý xong hai truyền tống trận, chủ nhân của cái tay kia sẽ không tìm ra hắn đơn giản như vậy. Sau đó có thể an tâm đi đường rồi.
Lữ Thiếu Khanh ra khỏi hang động, duỗi lưng một cái: "Được rồi, giờ thì an tâm lên đường rồi, đi đến trung tâm thế giới đi."
"Đệ không sợ Tế thần?"
Kế Ngôn hỏi một câu.
"Ta sợ cọng lông!" Lữ Thiếu Khanh cuồng vọng kêu: "Ta không đi trêu chọc nó, nó còn dám tới trêu chọc ta?"
"Nó tới, ta không biết chạy sao?"
Cái tên Tế thần nghe rất dọa người, thực lực chỉ nghĩ cũng biết là kinh khủng đến đáng sợ, không phải tồn tại hiện tại hắn trêu chọc được.
Lữ Thiếu Khanh cũng chưa từng muốn đi trêu chọc Tế thần.
Hắn đến nơi gọi là trung tâm thế giới chẳng qua để tìm nơi có bình chướng không gian yếu kém.
Bình chướng không gian lớn như vậy, hắn chỉ cần ở góc hẻo lánh nơi biên giới khởi động Xuyên Giới bàn trở về nhà, những cái khác liên quan méo gì đến hắn?
Chỉ cần không trêu chọc đối thủ cường đại gì, với Lữ Thiếu Khanh mà nói những tồn tại cường đại với hắn mà nói chẳng phải chuyện lớn gì, hắn sợ cái con gà ấy.
Đồng thời, Lữ Thiếu Khanh cảnh cáo Kế Ngôn: "Trên đường đi, an phận một chút cho ta, muốn đánh nhau phải không, trở về ta làm mai cho huynh, bất kể muốn vật lộn với loại đối thủ nào, ta cũng có thể kiếm về cho huynh..."
Lữ Thiếu Khanh bọn hắn lặng yên rời đi, bên bộ tộc Khê Bích này không hề phát hiện ra có chút gì bất ổn. Hơn nửa ngày sau khi Lữ Thiếu Khanh bọn hắn rời đi, vào thời khắc bóng đêm sắp giáng lâm, có vài bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt hang động quái vật.
Bọn hẳn cũng không làm kinh động đến những người khác trong bộ tộc Khê Bích.
Trong huyệt động không có thứ gì, mặt đất chỉ còn sót lại chút tro màu đen.
Thấy tình cảnh này, có người thấp giọng nói: "Chúng ta tới chậm một bước."
"Bọn hắn đã đi."
Kỳ quái!" Người bên cạnh vô cùng nghi hoặc: "Bọn hắn rốt cuộc là ai? Vì sao lại xuất thủ với Tế tư bộ tộc?”
"Không phải người của chúng ta đấy chứ?"
"Không thể nào!" Lập tức có người lên tiếng bác bỏ: "Nếu như là người của chúng ta, chúng ta không thể không biết."
"Chẳng cần biết bọn hắn, là ai, tìm tới bọn hắn." Giọng của một nữ nhân vang lên, trong tia sáng dần dần mờ tối, một nữ nhân đứng ra, đối mặt với đám người: "Phải tìm hiểu cho rõ bọn hắn có mục đích gì."
"Nếu bọn hăn cũng là nhân loại bình thường, vậy thì liên kết với bọn hắn, thời gian của chúng ta không nhiều lắm."
Những người khác nghe vậy, sắc mặt không thể tránh khỏi âm trầm xuống, bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên có chút nặng nề.
Ý nghĩa đại diện cho bốn chữ thời gian không nhiều đè cho lòng bọn hắn nặng tiĩu.
Dường như nữ nhân cảm thấy được mình đã nói sai, nhanh chóng lại mở miệng: "Mọi người không cần lo lắng nhiều, phía trên sẽ có biện pháp ngăn cản, bây giờ chúng ta cần cố gắng hết sức để tìm sự giúp đỡ, đoàn kết hết thảy những sức mạnh có thể đoàn kết."
"Lên đường đi, đuổi theo ba người kia xem thử lai lịch bọn hắn như thế nào."
"Nhưng, giờ bọn hắn đã rời đi rất lâu rồi, chúng ta đuổi theo chưa chắc đã có thể đuổi theo kịp" Có người đưa ra lo lắng: "Đến lúc đó lạch lạch sau lưng bọn hắn sẽ chỉ lãng phí thời gian của."
Nữ nhân từ chối cho ý kiến, nhìn qua người nói chuyện, hỏi: "Ngươi có cách nào không?"
Người kia đưa ra kiếm ý của mình: "Truyền tin về để tổng bộ phái người đi chặn đường bọn hắn."
"Không sai, biện pháp này có thể thực hiện!"
"Đại tiểu thư, biện pháp này không tệ."
Nhữ nhân được xưng là đại tiểu thư ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý: "Được, giờ ta sẽ truyền tin cho gia gia!"
Nói xong, trong tay nàng ta xuất hiện một thanh phi kiếm nhỏ, linh lực rót vào trong, phi kiếm bay lên không, biến mất trên không trung.
"Được rồi, chúng ta cũng theo saul" Nữ nhân vung tay lên, mang theo mấy người rời khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận