Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1913

Chương 1913
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý, ai nha, những lão cổ đồng này có lẽ sống quá lâu rồi nên đầu óc đã rỉ sét rồi sao?
Rất tốt, nếu nhận được một tiểu đệ thế này thì ở hư không này ta còn sợ ai nữa.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh đã bắt đầu méo mó.
“Nào, ngươi không muốn gọi ca thì ngươi gọi ta là vương cũng được “
Nhưng mà Hư Không Phong Linh cổ lão này đầu tiên là trầm mặc, sau đó thần niệm tràn đầy sát ý lạnh lẽo truyền đến.
“Đi chết đi!”
“Vù!”
Cơn lốc khổng lồ trong nháy mắt bạo động, như một con hung thú bị đánh thức, phát ra tiếng gầm gừ.
Cơn lốc bạo động như miệng rộng đầy máu của hung thú, hung hăng cắn Lữ Thiếu Khanh.
“Vãi!”
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, hắn lớn tiếng gào thét: “Dám xuất thủ với ca ca ngươi như vậy? Muốn chết!”
Cơn lốc chung quanh Lữ Thiếu Khanh như cuốn lên hóa thành một nắm đấm to lớn hung hăng đánh về phía trước.
“Vù!”
Cơn lốc khổng lồ bao phủ xuống, thôn phệ Lữ Thiếu Khanh.
Áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng truyền lại, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình lại một lần nữa bị đè ép như bánh dày.
Cơn lốc của đối phương như vô số thực nhân ngư đang gặm nhấm, xé nát cơn lốc bên cạnh hắn.
Khí tức hủy diệt như đợt sóng này nối đợt sóng khác xung kích tới.
Cơn lốc quấn quanh bên cạnh hắn nhanh chóng biến mất hầu như không còn.
Lữ Thiếu Khanh trần trụi bại lộ trong cơn lốc của đối phương, nguy hiểm gia tăng gấp mười.
Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân kiếm trong tay xuất kích, đồng thời chửi ầm lên: “Thứ đồ gì, lớn như vậy còn bắt nạt trẻ con như ta mà không thấy ngại sao?”
“Nào, nào, ca ngươi chém chết ngươi đây.”
Kiếm quang trăm ngàn trượng phóng lên tận trời, mà ở trong cơn lốc to lớn này vẫn trông vô cùng nhỏ bé.
Hành động của Lữ Thiếu Khanh tựa như sâu kiến đang huy động vũ khí tấn công người khổng lồ, trông rất buồn cười.
Kiếm ý bạo liệt trút hết lửa giận của chủ nhân ra, vô số cơn lốc bị kiếm ý giảo sát thành mảnh vụn, hóa thành loạn lưu.
Nhưng mà!
“Vù!”
Bỗng nhiên vài cơn lốc giống như rắn độc lộ ra răng nanh, hung hăng đánh thẳng tới.
Kiếm ý lưu lại chung quanh không đủ để bảo vệ Lữ Thiếu Khanh.
“Phập, phập!”
Hai cơn lốc lăng không đánh tới, hung hăng đụng trúng Lữ Thiếu Khanh.
“Trời địu!”
Sức mạnh đáng sợ khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình như bị hai thanh tiên chùy nện trên người hắn, khiến huyết khí trong cơ thể hắn lăn lộn, rất muốn nôn hai ngụm máu.
Không đợi Lữ Thiếu Khanh lấy lại sức, chung quanh một lần nữa vang lên tiếng thét.
Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên: “Còn tới?”
Sau đó vội vàng huy kiếm, kiếm quang sáng lên trong cơn bão táp, vô số kiếm ý chen chúc mà ra, tạo thành một cơn lốc kiếm ý.
Mặc dù quy mô không cách nào so được với cơn lốc chung quanh nhưng uy lực bộc phát ra hơn những cơn lốc chung quanh rất nhiều.
“Ầm ầm.”
Trong hư không không ngừng vang lên tiếng nổ.
Trong tiếng nổ ầm ầm, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy áp lực giảm rất nhiều, chung quanh lại hiện ra không gian đen nhánh.
Một kiếm rơi xuống, cơn lốc bị đánh ra một cửa hang lớn.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời mau chóng lao ra từ bên trong.
Sau khi đi ra, Lữ Thiếu Khanh mới phát hiện một kiếm của mình không gây ra bất kỳ tổn thương mang tính thật chất gì cho Hư Không Phong Linh cổ lão này.
Nó chỉ có thể đánh nát một vài cơn lốc hư không quấn quanh chung quanh.
Bản thể của Hư Không Phong Linh vẫn được cơn lốc bao phủ dày đặc, không cách nào nhìn được gương mặt thật.
Cơn lốc hư không chung quanh gào thét giống như hộ thuẫn, một mực bảo hộ nó.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế chửi ầm lên: “Rùa đen.”
Tâm thần hắn khẽ động, cơn lốc hư không phía xa hơn gào thét đến, quẩn quanh bên cạnh hắn.
Sau đó hung hăng khởi xướng tiến công.
Nơi này khắp nơi đều là cơn lốc hư không, đối đầu thì đối đầu, ai sợ ai?
“Ầm ầm!”
Hai cỗ cơn lốc va chạm, sức mạnh cường đại đối bính, cuối cùng hóa thành hư không loạn lưu.
Nhưng mà rất nhanh, Lữ Thiếu Khanh liền phát hiện một vấn đề, tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn cũng sẽ bị ép khô.
Cơn lốc bị hắn khống chế chung quanh ít đến đáng thương, phần nhiều là bị Hư Không Phong Linh trước mặt khống chế.
Thậm chí!
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy cơn lốc hư không mình khống chế mơ hồ có dấu hiệu thoát khỏi sự thống chế, hấp lực đối phương truyền đến cực lớn.
Nếu cứ thế này cũng không phải cách.
Lữ Thiếu Khanh trong lòng buồn bực.
So với Hư Không Phong Linh trước mặt, hắn giống như người từ nơi khác đến.
Còn đối phương là người địa phương sinh trưởng tại đây.
Tác chiến ở sân nhà, đối phương rõ ràng đã chiếm ưu thế một bậc.
Rõ ràng cơn lốc hư không nghe lời đối phương hơn.
Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân kiếm trong tay, đằng đằng sát khí: “Móa nó, chỉ có thể chém chết nó thôi.”
Trong hư không đen nhánh, từng đạo quang mang sáng lên, tựa như lửa huỳnh quang xua đuổi bóng tối.
Lữ Thiếu Khanh chém nửa ngày thì phát hiện mình không cách nào chém được mai rùa đen này.
Hư Không Phong Linh trước mặt rất mạnh, mạnh hơn Hư Không Phong Linh trước đây hắn thôn phệ rất nhiều.
Phạm vi khống chế hư không của Hư Không Phong Linh trước mặt đây chỉ ức vạn dặm.
Tất cả cơn lốc hư không trong phạm vi này đều do nó điều khiển.
Lữ Thiếu Khanh ở ngoài chém thế này tương đương với đối kháng cơn lốc hư không trong ức vạn dặm, có thể khiến hắn phải chết tươi vì mệt.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng đưa ra một kết luận, phải tìm cho ra bản thể mới được.
Đánh được bản thể của Hư Không Phong Linh, gây ra tổn thương cho bản thể thì Lữ Thiếu Khanh mới có cơ hội đánh bại nó.
Nghĩ nghĩ, Lữ Thiếu Khanh thử phát ra một đạo thần niệm thăm dò: “Mọi người đừng đánh nữa, được hay không?”
“Chết!”
Nhưng mà đáp lại Lữ Thiếu Khanh lại là một chữ lạnh lẽo.
Lữ Thiếu Khanh khó chịu: “Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì?”
“Nếu ngươi không nói ta biết, ta đi đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận