Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3142: Xem kiếm, nhìn chùy (length: 6808)

"Muốn chết!"
Đọa Thần gầm lên giận dữ, móng vuốt sắc nhọn coi như vũ khí, trực tiếp vung về phía Lữ Thiếu Khanh.
Móng vuốt sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh, răng rắc một tiếng, xé rách cả không gian.
Sức mạnh đáng sợ ập đến, phảng phất muốn xé Lữ Thiếu Khanh thành từng mảnh nhỏ.
Lữ Thiếu Khanh hung hăng vung kiếm xuống.
Kiếm quang bùng lên, hóa thành một đoàn ánh sáng, giống như đạn pháo oanh ra.
Nhưng trán Lữ Thiếu Khanh gân xanh hằn lên, gầm thét với Mặc Quân kiếm, "Muội, còn chưa tiêu hóa xong sao?"
"Chính ngươi nhìn xem, thành bộ dạng gì rồi?"
Kiếm quang vốn phải hóa thành cầu vồng, quét ngang tứ phương.
Kết quả trên tay mình lại oanh ra một cái quang cầu lớn.
Mình là kiếm tu a, là kiếm tu đó.
Kết quả lại giống một cái chùy tu!
Mất mặt, thật mất mặt!
Hai cỗ lực lượng va chạm, Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được một cỗ lực phản phệ mạnh mẽ.
So với những Đọa Thần hắn từng gặp ở Tiên Giới đúng là mạnh hơn rất nhiều.
Lữ Thiếu Khanh kêu lên đau đớn, mặt chợt ửng hồng.
Đọa Thần này mạnh hơn hắn không ít.
"Khặc khặc, lũ sâu kiến ngu xuẩn," Đọa Thần nhận ra Lữ Thiếu Khanh bị thiệt, lúc này đắc ý cười lớn, "Nếu không phải đánh lén, ngươi căn bản không phải đối thủ của ta."
Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực, "Ít khoác lác, vừa nãy ai bị ta đập, đánh cho nổ tung?"
"Cái thứ cặn bã như ngươi mà còn không biết xấu hổ khoe khoang trước mặt ta?"
"Một cái ý thức phân thân nhỏ nhoi mà cũng làm bộ làm tịch? Bản thể ngươi tự mình tới ta còn chẳng sợ, ta lại đi sợ cái loại ngắt mạng lưu manh ngựa gỗ như ngươi?"
Đọa Thần lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, không hề tức giận, "Cứ gào lên đi, lũ sâu kiến ngu xuẩn."
"Chết!"
Móng vuốt vung lên, ánh sáng lóe lên, ngọn lửa đen lan ra, phủ kín cả trời đất.
Mặc dù là hỏa diễm, lại tản mát ra khí tức âm lãnh.
Cháy hừng hực, muốn thiêu rụi cả thế giới này.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Đừng có hù người!"
Hắn chủ động lao vào biển lửa đen.
Hỏa diễm như ngửi thấy mùi vị, nhanh chóng hội tụ về phía Lữ Thiếu Khanh.
Rất nhanh, dưới sự khống chế của Đọa Thần, Lữ Thiếu Khanh đã bị ngọn lửa bao phủ.
"Khặc khặc, sâu kiến, ngươi tự tìm đường chết..." Đọa Thần thấy bộ dạng này của Lữ Thiếu Khanh, nhịn không được cười đắc ý lần nữa.
Nhưng chưa cười được hai tiếng, nụ cười của nó đã tắt ngúm.
Ngọn lửa dù bao phủ Lữ Thiếu Khanh, nhưng hắn như đang tắm trong lửa, không hề bị thương tổn.
Ngược lại, Đọa Thần còn cảm thấy sự khống chế của mình đối với ngọn lửa dần yếu đi.
Khi thấy một vài ngọn lửa như chui vào cơ thể Lữ Thiếu Khanh, nó trợn mắt, không tin vào mắt mình.
Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nó tăng thêm sức mạnh, sương mù Luân Hồi từ trong cơ thể trào ra, như đổ thêm dầu vào lửa, ngọn lửa đen bùng lên dữ dội, lại lần nữa nuốt chửng Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng mà!
Cuối cùng, thân ảnh Lữ Thiếu Khanh vẫn đứng im trong biển lửa.
Không những vậy, Đọa Thần còn cảm thấy sức mạnh của mình đang tiêu tan.
Không phải ảo giác, mà là sự thật.
"Rống, đáng chết..."
Đọa Thần phẫn nộ gầm thét, "Sâu kiến, sao ngươi dám?"
Sương mù Luân Hồi mới có khả năng thôn phệ, vậy mà bây giờ lại bị Lữ Thiếu Khanh thôn phệ.
Lực lượng của nó đang bị thôn phệ một cách âm thầm.
Khiến nó cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nó đến từ một nơi xa xôi, thân phận của nó nếu nói ra đủ khiến một đám người lớn kinh hãi.
Trên trời dưới đất không có mấy ai sánh vai được với nó.
Nó tới đây là hạ mình, là một sự tồn tại cao quý tự bước chân vào vũng bùn.
Mục tiêu của nó là Kế Ngôn, còn Lữ Thiếu Khanh, nó chưa bao giờ để trong mắt, dù Lữ Thiếu Khanh từng có biểu hiện kinh người.
Nhưng đối với nó, con sâu kiến dù nhảy lên cao hơn thì vẫn là giun dế, không đáng nhắc đến.
Kết quả bị Lữ Thiếu Khanh đánh lén, bị đánh thành cặn bã.
Giờ còn bị hắn thôn phệ lực lượng.
Bất kể chuyện nào cũng khiến nó cảm thấy vô cùng nhục nhã.
"Sâu kiến, chết đi!"
Đọa Thần hét lớn, nó chủ động thu hồi đám lửa và sương mù Luân Hồi.
Sau đó, lại hội tụ thành một đòn tấn công mạnh hơn.
Ầm ầm!
Sức mạnh vô hình xé nát trời đất, hung hăng đè xuống Lữ Thiếu Khanh.
Nhìn từ xa, Lữ Thiếu Khanh như con côn trùng sa vào mạng nhện, vùng vẫy bất lực, nhưng mạng nhện lại càng lúc càng siết chặt.
Sức mạnh vô hình giữa trời đất mơ hồ để lộ dấu vết, trấn áp Lữ Thiếu Khanh.
Đọa Thần không ngốc, biết Lữ Thiếu Khanh có thể thôn phệ sức mạnh của nó.
Nên nó mới trút hết lực lượng, hơn nữa còn hóa lực thành vô hình, nó muốn xem Lữ Thiếu Khanh sẽ thôn phệ bằng cách nào.
"Phụt!"
Sức mạnh bao la ập đến, Lữ Thiếu Khanh thực sự không thể chống cự được.
Cảm giác như một ngọn núi vô hình đập mạnh vào người hắn, hắn phun ra máu tươi.
Đáng sợ hơn là sức mạnh âm lãnh ngay lập tức xâm nhập vào cơ thể.
Dù không làm gì được hắn, nhưng lại quấy nhiễu Lữ Thiếu Khanh.
Chưa được mấy hiệp, Lữ Thiếu Khanh đã nôn ra vài ngụm máu, vết thương càng nặng.
"Muội!" Lữ Thiếu Khanh không kìm được chửi thề.
Đọa Thần ở Thần Chi Cấm Địa quả thật lợi hại hơn rất nhiều.
Lại có được ý thức Tiên Đế vô danh, kinh nghiệm chiến đấu càng thêm phong phú.
Lữ Thiếu Khanh nhất thời bị lép vế không ít.
Phải nghĩ cách mới được!
Lữ Thiếu Khanh biết nếu cứ tiếp tục thế này, dù đánh bại được Đọa Thần trước mắt, hắn cũng sẽ bị thương rất nặng.
Tình hình hiện tại không cho phép hắn bị thương nặng như vậy.
Hắn phải giữ vững một mức sức chiến đấu nhất định.
Thật là khó khăn a.
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, buồn bực vô cùng.
Hắn hét lớn một tiếng, "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta đầu hàng!"
"Đầu hàng?" Đọa Thần cười khẩy, "Đồ sâu kiến ngu xuẩn, chết đi!"
Tay không hề dừng lại, ngược lại, còn tăng thêm cường độ.
Chớp mắt, trời đất rung chuyển liên hồi, không gian vặn vẹo, quy tắc đại đạo không ngừng oanh minh, khí thế kinh hồn.
Sức mạnh đáng sợ từng đợt từng đợt như thủy triều, hoàn toàn không định cho Lữ Thiếu Khanh cơ hội thở dốc.
"Móa!" Lữ Thiếu Khanh tức giận, "Ta liều với ngươi!"
"Nhìn chùy đây..."
Hắn hung hăng vung kiếm xuống, một tiếng 'ông', kiếm ý ào ạt phóng tới.
Ầm ầm!
Giữa trời đất vang lên tiếng nổ lớn, khí lãng cuồn cuộn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận