Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2040

Chương 2040Chương 2040
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Bạch Thước trầm mặc, không lời nào để nói.
Nhìn thấy Bạch Thước trầm mặc, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tranh thủ thời gian, người đem theo đám tiểu cầm thú này cùng ta rời đi coi như lưu lại chút dòng giống cho yêu tộc.”
“Có thể rút đến chỗ nào chứ?” Hồ Yên khó chịu hỏi, hừ, cái tên không công bằng, thứ hèn nhát.
“Đi đầu mà không được? Ngươi muốn đi Ma giới ta cũng có thể đưa ngươi đi.” Lữ Thiếu Khanh trả lời Hồ Yên một câu, ngược lại nói với Bạch Thước: “Cùng lắm ta không thu phí đi đường của các ngươi, cho các ngươi miễn phí.”
Tiêu Y không kìm được nói: “Nhị sư huynh đã đủ thành ý rồi.”
Không cần linh thạch, quyết định này thực sự rất khó đưa ra được.
Đủ để thể hiện thành ý của Nhị sư huynh rồi.
Bạch Thước càng thêm cạn lời, không cần linh thạch chính là thành ý sao? Không đợi Bạch Thước nói gì, Lữ Thiếu Khanh đã lại một lần nữa đằng không mà lên: “Đừng lãng phí thời gian, nếu không ngươi muốn đi cũng không ởi kịp đầu.”
Trên thực tế, sương mù màu đen chung quanh đã càng lúc càng nồng nặc, bầu trời càng trở nên u ám, mới chạng vạng tối mà thị cảm đã như lúc đêm tối rồi.
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh đằng không mà lên, còn chưa chạy được bao xa, nơi xa đã có một cơn gió lốc màu đen đánh tới. Con lốc vù vù cuốn theo sương mù màu đen chung quanh phóng thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh, một cô khí tức âm lãnh truyền đến. “Sâu kiến, tìm được ngươi rồi”
Giọng Xương Thần từ trong Sương mù màu đen truyền tới.
“Xongfl”
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh đại biến, quả nhiên lãng phí thời gian sẽ có báo ứng.
Không nói hai lời, Mặc Quần kiếm xuất hiện trong tay, hung hăng đánh xuống một kiếm, phá hủy gió lốc.
Giọng Xương Thần tiếp tục từ bốn phương tám hướng truyền đến: “Sâu kiến, ngươi chịu chết đi.”
Âm thanh như sấm, quanh quấn giữa thiên địa, tràn đầy sát ý vô tận.
Sóng âm cuồn cuộn, như cuồng phong tứ ngược, đông đảo yêu thú đang đau khổ chèo chống trong nháy mắt miệng phun máu tươi, kêu thảm ngã xuống.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên nhìn qua Bạch Thước phía dưới: “Đám cầm thú kia thật sự chết rồi à? Sao Xương Thần lại xuất hiện ở đây?” Bạch Thước đắng chát cười cười: “Nếu như bọn hắn không bị khống chế, ta không cần vội vàng gấp gáp tới tìm ngươi sao?”
“Đệt!” Lữ Thiếu Khanh suýt nữa thì rớt cả đầu, hắn gào thét với Bạch Thước: “Đại tỷ, sau này nói chuyện có thể đi vào trọng điểm trước được không?”
“Bị người hại chết rồi.”
Nếu biết đám Liễu Xích, Doanh An bị Xương Thần vây khốn, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời nhanh chân bỏ chạy rồi.
Giờ thì hay rồi, Xương Thần đã tranh thủ tới tìm hắn gây chuyện rồi.
Bạch Thước nhìn thấy phản ứng của Lữ Thiếu Khanh cũng kịp phản ứng, nếu như khi đó nàng ta nói rõ tình hình, chắc Lữ Thiếu Khanh sẽ càng chạy nhanh hơn rồi.
Đúng là một tiểu tử khốn kiếp.
“Hiện tại, ngươi không có cách nào rời đi, tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp đối phó Xương Thần đi.” Bạch Thước cắn răng, không biết vì sao, trong lòng có mấy phần mừng thầm.
Ngươi không phải muốn chạy sao?
Hiện tại chạy không thoát rồi? Lữ Thiếu Khanh tức giận đến phát điên: “Cầm thú, cầm thú cấp tám.”
Thành khí linh, vẫn là cầm thú.
Còn nói tiền bối, chuyện quan trọng mà cũng không chịu nói trước.
“Âm ầm”
Trên bầu trời, sương mù màu đen cuồn cuộn hội tụ, tạo thành tầng mây dày đặc, vô số chấm sáng không ngừng từ dưới đất trôi nổi lên tầng mây.
Xương Thần trốn trong tầng mây, thôn phệ năng lượng của đông đảo tu sĩ yêu tộc. Coi bọn hắn là phân bón để không ngừng hấp thu. Trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi đã có vô số tu sĩ yêu tộc chất thảm, một thân tỉnh huyết hóa thành thuốc bổ của Xương Thần.
Tiếng kêu rên liên tiếp, vô số tu sĩ yêu tộc kêu thảm, có người ra sức ngăn cản, cũng có người chạy tán loạn bốn phía nhưng không hề có bất kì biện pháp nào.
Sương mù màu đen vô cùng quỷ dị, khó mà ngăn cản được.
Nhìn sương mù màu đen cuồn cuộn hóa thành từng chiếc xúc tu rơi xuống vị trí của mình, Lữ Thiếu Khanh đau cả đầu.
Muốn chính diện đối đầu với Xương Thần như thế nào đầy?
Alexander ơi, trí mạng hơn nữa là không hề có được cái lòng tin tất thắng đó.
Thiều Thừa cũng đang hỏi: “Thiếu Khanh, có lòng tin không?”
Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Khó đấy, ai, ta đi nói chuyện với Xương Thần đã.”
Nói chuyện?
Bạch Thước ngẩn ngơ, Doanh Thất Thất, Hồ Yên mấy người cũng ngẩn ngơ.
Đã thế này rồi, còn có gì để nói?
Ngươi cho rằng ngươi và Xương Thần thân thiết lắm à, có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện sao?
Chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh xông lên trời, chỉ vào đám mây đen trước mặt, quát lớn: “Xương Thần, ta đầu hàng được không hả?”
“Phụt!”
Bạch Thước thổ huyết, Trấn Yêu Tháp ngã chúi đầu xuống đất, tạo thành một cái hố sâu. Mấy người Doanh Thất Thất, Hồ Yên, Ma Nhiên, Vương Sĩ cũng ôm ngực, khó chịu không gì sánh nổi.
Đây gọi là nói chuyện gì chứ? Giơ tay đầu hàng?
Mấy lời này mà ngươi cũng thể nói ra miệng được à? Thiều Thừa đỡ trán, im lặng nhìn trời, thở dài thật sâu. Mặt mũi này coi như mất hết ở Yêu giới rồi.
Hối hận, sớm biết không nên nói ra tên môn phái của mình cho đám người yêu tộc rồi. Chí ít có thể giữ cho môn phái chút mặt mũi.
Hiện tại, mặt mũi môn phái cũng mất hết rồi.
Sương mù màu đen cuồn cuộn, sau đó chậm rãi tản ra, bóng dáng ngồi xếp bằng của Xương Thần xuất hiện. Ánh mắt nó lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng lạnh lùng nói: “Nằm mơI”
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào nó quát: “Đừng có mà không biết tốt xấu, ta đang chừa cho ngươi đường sống đấy.” Mấy người Bạch Thước càng thêm cạn lời.
Rốt cuộc ai mới là kẻ địch đầy?
Còn nói cho Xương Thần đường sống, ngươi thật sự truất như vậy sao? Xương Thần cười lạnh không thôi, cũng không nói nhảm, sương mù màu đen hóa thành mấy cái xúc tu hung hăng đánh về phía hắn.
Xúc tu to lớn giương nanh múa vuốt, kinh thế hãi tục. “Rượu mời không uống uống rượu phạt, ta thấy ngươi cũng bị não tàn rồi.”
Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, Mặc Quân kiếm xẹt qua một kiếm.
Xúc tu thanh thế to lớn, khí thế kinh người vang lên tiếng đứt đoạn, hóa thành sương mù màu đen tiêu tán. “Đáng chết!” Giọng Xương Thần nổi giận: “Thôn phệ phân thân của ta rồi, quả nhiên ngươi không sợ Luân Hồi vụ nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận