Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2367: Ta cùng bọn chúng rất quen (length: 7102)

Linh đậu nảy lên không sai biệt lắm, nói qua nói lại cũng không khác mấy.
Lữ Thiếu Khanh thu dọn bàn và linh đậu, phủi mông một cái, "Đi thôi."
"Đã qua lâu như vậy, cũng nên trở về..."
Tần Diệu Ý nhìn không gian xung quanh, không kìm được hỏi, "Sư bá, nơi này là nơi nào?"
Hồ Tuyết cũng lộ vẻ hiếu kỳ, hắn cũng muốn biết đây là chỗ nào.
Nhìn có vẻ sắp sập, mà vẫn cứ không chịu sập.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Hồ Tuyết, "Ngươi không nhận ra sao? Mà cũng đúng thôi, nơi này bị oanh tạc đến biến dạng rồi...."
Khi biết nơi này là trung tâm chiến đấu giữa Lữ Thiếu Khanh và Xương Thần, Hồ Tuyết trố mắt.
Xung quanh giao chiến đều bị hủy, còn nơi chính giữa này lại còn nguyên?
Nhưng nhìn Lữ Thiếu Khanh, Hồ Tuyết cũng hiểu ra.
Không phải nơi này kiên cố, mà vì Lữ Thiếu Khanh ở đây, nên nơi này mới không sụp.
Lữ Thiếu Khanh lấy Xuyên Giới bàn, phát hiện tọa độ Yêu Giới đã biến mất toàn bộ.
Không còn cách nào, đành phải từ từ mò đường về thôi.
Lữ Thiếu Khanh vung tay, dẫn theo Hồ Tuyết, Tần Diệu Ý xuyên qua bão táp, rời đảo hoang.
"Hô..."
Hồ Tuyết ngoái đầu, thấy những cơn bão lúc trước tưởng như yên bình đã bắt đầu nổi cơn cuồng phong, như một bàn tay khổng lồ xé toạc đại lục họ vừa đứng.
Dù rất xa, chẳng nghe thấy âm thanh.
Nhưng trong tai Hồ Tuyết vẫn phảng phất tiếng gầm thét.
Quả nhiên là vì hắn, mảnh đại lục này mới có thể duy trì.
Giờ khi đi, đại lục sẽ bị bão táp hư không phá hủy.
Hồ Tuyết thầm nghĩ.
Ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh trước mặt, đầy phức tạp.
Một người Nhân tộc, lại mạnh đến mức này, thật là chưa từng thấy.
Về động tĩnh sau lưng, Lữ Thiếu Khanh không quay đầu.
Cái nơi thủng trăm lỗ này đáng lẽ phải sụp từ lâu, vì hắn mà duy trì tới giờ thôi.
Dù đây là hư không, với hắn chẳng khác nào cá gặp nước.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, về với thế giới bình thường sớm hơn.
Đi không bao lâu, ở xa chợt hiện ra vài Phong Linh Hư Không.
"Hô..."
Bão táp hư không đột ngột nổi lên, tiếng gió rít gào, khiến sắc mặt Hồ Tuyết đại biến.
"Hỏng rồi!"
"Phong Linh Hư Không!"
Hồ Tuyết vội nói với Lữ Thiếu Khanh, "Công tử, ta quên bảo ngươi, xung quanh đây có rất nhiều Phong Linh Hư Không."
"Hai người ta cũng là bị bọn chúng dồn đến đường cùng mới gặp được ngươi...."
Lữ Thiếu Khanh không hề ngoái đầu, hờ hững đáp, "Ờ!"
Hả?
Hồ Tuyết nghẹn họng trân trối, thiếu điều nghẹn chết.
Hắn muốn gào, ngươi có nghe thấy ta không hả?
Hay ngươi chỉ dùng từ này để đáp lời người ta thôi?
Xin đấy, coi trọng một tí được không?
Phong Linh Hư Không đấy, đám thổ dân cổ xưa ở hư không này, đã mạnh lại đông.
Đánh nhau hay kiếm chuyện, ngươi không sợ hả?
Huyết khí Hồ Tuyết cuộn trào, nhưng vì sự an toàn của cả bọn, hắn đành tiếp tục mở miệng, "Công tử, cẩn thận chút, Phong Linh Hư Không rất nguy hiểm."
"Trong đó còn có cả Đại Thừa kỳ."
Để Phong Linh Hư Không bao vây, mà còn chọc giận bọn Đại Thừa, thì có lẽ ngươi cũng khó gánh.
Tần Diệu Ý cũng lo lắng, thấy họ càng lúc càng gần Phong Linh Hư Không, Lữ Thiếu Khanh thì chẳng chậm lại hay đổi hướng, nên Tần Diệu Ý vội nói.
"Sư bá, cẩn thận chút, phía trước có nhiều Phong Linh Hư Không lắm."
"À," Lữ Thiếu Khanh vẫn trả lời y chang, chẳng thêm chữ, "Không sao, ta quen bọn chúng lắm."
Thêm vài chữ coi như nể mặt sư điệt.
Cách đối xử khác biệt đó làm Hồ Tuyết trợn mắt.
Một hơi nghẹn ở ngực, nửa ngày không thốt nên lời.
Rất quen?
Ngươi không nổ có được không?
Ngươi thân với bọn nó?
Đến tám gậy tre cũng không có chút liên quan, ngươi còn quen bọn nó tới chín sao?
Sao, không nói luôn ngươi với bọn nó một lũ?
Sao?
Thấy hậu bối đáng yêu nên thích khoe mẽ à?
Trong lòng Hồ Tuyết khinh bỉ hết mực.
Lữ Thiếu Khanh dẫn họ lao thẳng đến Phong Linh Hư Không, Hồ Tuyết muốn cản cũng vô ích, đành trơ mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh dẫn cả hai tới trước mặt Phong Linh Hư Không.
"Hô..."
Xung quanh bão táp càng dữ dội, khiến Hồ Tuyết cảm giác chúng sắp xé toạc cả người.
Xong rồi.
Một trận đại ác chiến đây, chắc chắn chúng ta sẽ bị kẹt ở đây, sống dở chết dở mất.
Hồ Tuyết tuyệt vọng nghĩ.
Một khắc sau, hắn nghe thấy Lữ Thiếu Khanh mở miệng, "Ê, lâu rồi không gặp, mẹ các ngươi khỏe không?"
Phụt!
Hồ Tuyết ôm ngực, muốn thổ huyết.
Còn dám khiêu khích?
Mẹ cha ngươi à!
Tên khốn này muốn gì hả?
Trước khi muốn nhờ Lữ Thiếu Khanh, Hồ Tuyết vẫn còn gọi Lữ Thiếu Khanh là công tử.
Nhưng bây giờ, Hồ Tuyết thật sự không thể nào gọi như thế.
Không nghe lời can ngăn, chạy thẳng tới đối mặt Phong Linh Hư Không, thì thôi đi, đằng này lại không đánh mà dám khiêu khích người ta.
Vừa thấy mặt đã hỏi thăm mẹ người ta.
Đây là cái gì?
Chê chúng yếu quá, đánh không có tí cảm giác gì, muốn tăng độ khó à?
Được, ngươi là Đại Thừa kỳ, ngươi giỏi, nhưng có nghĩ đến hai bọn ta bé nhỏ đáng thương này không?
Lúc đánh nhau ngươi dựa vào sức mình có thể dễ dàng phá vây mà đi, bọn ta thì sao?
Đây là hành vi vô trách nhiệm nhất đó.
Tần Diệu Ý mặt cũng trắng bệch.
Có phải đầu óc sư bá này có vấn đề không?
Nghe bảo ngủ hơn ba trăm năm, chắc vì bị thương nên mới ngủ sâu.
Hay đầu óc cũng bị ảnh hưởng vì thương tích?
Hồ Tuyết và Tần Diệu Ý đều cảm thấy lần này nguy to.
Không chết thì cũng bị Phong Linh Hư Không bám lấy thôi.
Nhưng rồi khoảnh khắc sau đó, sự việc phát sinh khiến họ ngớ người.
Chỉ thấy bão táp hư không trước mặt chậm dần, rồi thu nhỏ lại, cuối cùng vài cơn gió xoáy trong suốt như thạch chạy tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, quay quanh Lữ Thiếu Khanh.
Tựa như cố nhân gặp lại, tỏa ra khí tức vui mừng.
Hồ Tuyết và Tần Diệu Ý mắt tròn xoe, miệng há hốc, nửa ngày vẫn không khép lại được.
Cảnh trước mắt đúng là vượt quá sức tưởng tượng.
Lữ Thiếu Khanh thế mà quen biết với Phong Linh Hư Không?
"Sư bá, cái này...."
Lữ Thiếu Khanh ngoái đầu lại, "Ta nói rồi mà, ta thân với bọn chúng lắm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận