Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 689 -



Chương 689: Ra khỏi rừng rậm gặp đánh lénNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn thực sự có vài phần tiếc nuối.Đại tiểu viên hầu không giống những thú dữ khác, bọn chúng có tình cảm phụ tử giống như nhân loại.Cứ chết đi như thế thực sự rất đáng tiếc.Khí lực của cự mãng rất lớn, một cái cuốn này khiến xương cốt đại viên hầu đã nát bảy tám phần, còn bị trúng nọc độc.Giờ nó đã gần hết sức, sinh mệnh bắt đầu đếm ngược.Đại viên hầu cố gắng mở to mắt, nhìn thoáng qua Kế Ngôn, lại liếc mắt nhìn tiểu viên hầu đang ôm mình không ngừng khóc, muốn đỡ mình dậy.Nó kêu lên một tiếng với Kế Ngôn, dùng ngón tay còn lớn hơn cả Kế Ngôn đẩy tiểu viên hầu đến trước mặt Kế Ngôn, trong mắt lộ ra tia cầu khẩn.Kế Ngôn im lặng, đây là đang giao phó tiểu viên hầu cho hắn ta sao?Kế Ngôn định từ chối, thế giới này cả hắn ta cũng chẳng hiểu rõ, bản thân mình còn không biết tiếp theo có gặp nguy hiểm gì không nên không có tâm trạng mang theo một sủng vật.Nhưng đại viên hầu cảm thấy tiểu viên hầu có người thu nhận thì tâm trạng mới được thả lỏng, thả lỏng rồi thì nó không thể kiên trì được nữa.Nó kêu lên hai tiếng với tiểu viên hầu, cuối cùng nhắm mắt lại, cứ thế ngừng thở.Tiểu viên hầu phát hiện ra đại viên hầu đã rời đi, kêu lớn lên, hai mắt lệ rơi cuồn cuộn, dáng vẻ cực kì thương tâm, ôm đại viên hầu không ngừng lay động, liều mạng kêu to.Đáng tiếc, mặc cho nó kêu to như thế nào, đại viên hầu cũng không cách nào đáp lại nó.“Rống!”Cuối cùng tiểu viên hầu phẫn nộ gầm hét nhào về phía cự mãng đã tắt thở từ lâu, cầm tảng đá trong tay liều mạng nện lên người cự mãng.Kế Ngôn đứng bên nhìn hành động của tiểu viên hầu không mở miệng mà chỉ nhìn nó với ánh mắt mang theo vài phần đồng tình.Tiểu viên hầu mặc dù cũng là hung thú, ngoài sự tàn bạo của hung thú nó cũng có vài phần linh tính.Nếu tiếp tục cũng có thể tiến vào tu luyện, trở thành yêu thú sao?Đáng tiếc.Kế Ngôn một lần nữa lắc đầu.Cứ mỗi giây mỗi khắc trôi qua, ánh trăng màu đỏ thối lui, nhiệt độ trong không khí cũng ấm dần lên.Đến buổi sáng, mặt trời đã nhảy ra khỏi đường chân trời, nhiệt độ chung quanh đã gần giống với nhiệt độ buổi trưa của Thập Tam châu, hơn nữa còn đang tăng dần lên, nóng bức.Sau khi tiểu viên hầu phát tiết cả buổi tối thì cũng cạn kiệt sức lực, ngồi dưới đất, tiếp nhận hiện thực.Con mắt màu đỏ của nó đã không thể chảy ra nước mắt nữa.Kế Ngôn thấy thấy cũng đã tạm ổn nên đi đến trước mặt tiểu viên hầu.Lúc này tiểu viên hầu lộ ra cảnh giác, nhe răng trọn mắt với Kế Ngôn.Kế Ngôn vẻ mặt lạnh nhạt, nói thẳng với tiểu viên hầu: “Ngươi ở lại đây hay đi theo ta?”Hành động liều chết bảo vệ tiểu viên hầu của đại viên hầu đã khiến trong lòng Kế Ngôn xúc động, hắn không ngại dẫn tiểu viên hầu ra ngoài.Nhưng nó muốn ở đây thì Kế Ngôn cũng không miễn cưỡng, sẽ tôn trọng lựa chọn của nó.Dù tiểu viên hầu là hung thú, nhưng rất thông minh, ánh mắt linh động, tràn ngập linh tính.Nó chần chờ một lát, cuối cùng quỳ xuống trước đại viên hầu, dập đầu vài cái, đứng bên cạnh Kế Ngôn, quyết định muốn đi theo Kế Ngôn.Linh tính như thế khiến Kế Ngôn suýt nữa coi nó là con người.Sau khi Kế Ngôn an táng cho đại viên hầu xong liền hỏi tiểu viên hầu: “Biết đường rời khỏi nơi này không?”Hẳn ta đã đại qua đi lại ở đây hơn một tháng nhưng vẫn ở đây, suýt chút nữa hắn ta còn tưởng mình lạc đường.Tiểu viên hầu gật đầu sau đó nhảy ra phía trước, Kế Ngôn theo sau lưng, áo trắng như tuyết, tiêu sái như gió.Cứ thế hắn ta đi theo tiểu viên hầu thêm hơn nửa tháng nữa, cuối cùng cũng ra khỏi được khu rừng rậm này.Kế Ngôn quay đầu nhìn khu rừng rậm rạp phía sau, cho dù là hắn ta cũng không kìm được nhẹ nhàng thở phào.Quá khó khăn, nếu như là hắn ta không chừng đến lúc đó sẽ đổi sang hướng khác, tiếp tục đi lòng vòng trong đó.Tuy nhiên sau khi ra ngoài, hắn ta còn chưa kịp nhìn rõ chung quanh thì có một bóng đen đánh tới.Chung quanh lập tức tràn đầy sát ý sắc bén.Bóng dáng màu đen mang theo một vòng hàn quang, như thích khách trong bóng tối bất cứ lúc nào cũng có thể đánh cho kẻ địch một kích trí mạng.“Hừ!”Kế Ngôn hừ lạnh một tiếng, quang mang Vô Khâu kiếm lóe lên, kiếm quang sáng lên.“Phốc!”Một tiếng vang khẽ, máu tươi vẩy ra, bóng đen đứng nguyên tại chỗ, một đại hán người mặc quần áo đen, trong tay cầm vũ khí dao găm, dáng người cao lớn, trên mặt còn mang theo vẻ khó tin chậm rãi ngã xuống.Người này làn da ngăm đen thô ráp, dáng người khôi ngô cao lớn, cao gần hai mét, muốn làm thích khách trông có vẻ khá buồn cười.Kế Ngôn nhíu mày, trong lòng có một suy đoán mơ hồi.Đại hán cao to ngã xuống, hai bên trong nháy mắt lại có mấy đạo khí tức cường đại xuất hiện, bọn hắn tiềm phục dưới bụi cỏ, vô cùng bí ẩn.Bọn hắn không tự xuất hiện Kế Ngôn thật đúng là không phát hiện ra bọn hắn.Trái phải đều có ba bóng người tản ra sát ý mãnh liệt, mang theo hàn quang đánh về phía Kế Ngôn.Nếu từ trên không trung nhìn xuống giống như sáu sợi dây thừng màu đen, biến ảo vô thường, lơ lửng không cố định cuốn về phía Kế Ngôn, thề phải giảo sát Kế Ngôn ngay tại chỗ.Kế Ngôn một lần nữa hừ lạnh một tiếng, kẻ địch đánh tới thực lực không mạnh, chẳng qua chỉ là Kết Đan kỳ.Bọn hắn phối hợp ăn ý, lúc đột tiến đã phong kín tất cả đường lui của Kế Ngôn.Nếu đổi lại là kẻ thực lực yếu một chút thật đúng là sẽ bị bọn hắn giết chết ngay tại chỗ.Đáng tiếc bọn hắn lại gặp phải Kế Ngôn.Đối mặt với bọn hắn, Vô Khâu kiếm nắm trong tay, nhẹ nhàng vung lên.Kiếm quang lóe lên, một đạo kiếm khí quét ngang qua, kiếm ý phong mang khiến sắc mặt sáu kẻ địch đang đánh tới hoàn toàn thay đổi.Đối mặt với một kiếm đột kích này, bọn hắn lo hẹn hẹn mà cùng nổi giận gầm lên một tiếng, bộc phát ra thực lực mạnh nhất của mình để ngăn cản.Kiếm quang xẹt qua, kiếm ý tứ ngược, sáu kẻ địch đột kích lại một lần nữa đứng yên tại chỗ, cuối cùng chậm rãi ngã xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận