Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1213: Áp lực vô hình

Chương 1213: Áp lực vô hìnhChương 1213: Áp lực vô hình
Ánh sáng trắng lóng lánh qua đi, đoàn người Lữ Thiếu Khanh rơi xuống đất, mở mắt.
Đập vào mắt là trời xanh mây trắng, từng đóa mây trắng trôi nổi lơ lửng cùng linh điểu bay lượn trên bầu trời xanh thăm thẳm.
Dưới đất, cây cối tươi tốt xanh mướt, nếu xanh thảm là màu nền của bầu trời thì xanh lục mát rượi là màu nền của mặt đất.
Linh khí nơi này nồng đậm hơn bên ngoài, chẳng khác gì tiên cảnh, xa xa trong rừng sương trắng mờ mịt đều là do linh khí quá đậm ngưng tụ thành.
Gió nhẹ thổi qua, trong không khí tỏa ra hơi thở khiến người ta thoải mái tỉnh táo. Tiêu Y hít vài hơi thật sâu, thở dài nói: "Cuối cùng cũng tới một nơi bình thường rồi."
"Nơi bên ngoài kia thực sự không phải chỗ cho người ở."
Đại Bạch và Tiểu Bạch cũng liên tục gật đầu tỏ ý đồng tình.
Bên ngoài, bầu trời xám xịt, linh khí cuồng bạo, ác liệt đến thế cơ mà.
Bọn họ là tu sĩ, còn có thể chịu nổi.
Nếu là bách tính bình thương của Thập Tam Châu hoặc Hàn Tinh đến, không đến một tháng bọn họ đã muốn điên rồi.
Sở dĩ nhân sĩ bộ tộc loài người có thể chịu được vì bọn họ vừa ra đời đã sống trong hoàn cảnh này rồi, đã quen rồi.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn tới đây cũng có vẻ nhẹ nhõm.
Tương Tư Tiên và Dận Khuyết cũng vậy.
Ở bên ngoài, bọn họ phải chịu áp lực rất lớn, về đến nhà rồi, thể xác tinh thần đều dễ chịu hơn.
Dận Khuyết rất hài lòng với phản ứng của Tiêu Y. Đây mới là phản ứng mà đồ nhà quê nông thôn nên có chứ.
Nhưng thấy sắc mặt Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn vẫn chẳng thay đổi gì, hắn ta lại hơi bực bội.
Nếu Lữ Thiếu Khanh cũng có phản ứng giống như Tiêu Y, hắn ta sẽ cười vào mặt Lữ Thiếu Khanh rồi.
Tiêu Y hỏi Tương Tư Tiên: "Tư Tiên tỷ tỷ, nơi này là không gian thế giới khác sao?"
Tương Tư Tiên mỉm cười: "Ta cũng không biết. Vấn đề này chỉ có gia gia biết thôi."
Sau khi quan sát mấy vòng, Lữ Thiếu Khanh cũng suy đoán được ít nhiều.
Đây là...
Một cái động thiên.
Không phải động thiên mà cảnh giới Luyện Hư có thể mơ ra được, ít nhất cũng phải mạnh hơn.
€ó vẻ như động thiên mà tổ sơ Hợp Đâo của phái Lăng Tiêu mở ra được ấy.
Mẹ đây không phải Đoạn Cục đỉnh phong chứ?
Ngoài Hóa Thần, trên đó còn có cả đại lão mạnh hơn nữa à?
Cũng không biết tảng tốn ma thạch năm màu của mình kia có đủ dùng không nữa. Về phần bố trí trận pháp dẫn quái vật tới, biện pháp này rất thất đức, không phải vạn bất đắc dĩ không thể dùng.
Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn truyền tống trận dưới chân, có xúc động muốn quay lại.
Hắn không đủ tự tin, không để tham dự tranh đấu của cấp cao.
Tương Tư Tiên nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, chúng ta đi gặp gia gia đi."
Lận Vũ nói: "Để ta về trước xem xem, không biết nha đầu Tiểu Điệp kia có gặp rắc rối gì không."
Dận Khuyết nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, hai ngày nữa ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt."
Hừ, bây giờ ta sẽ trở về triệu tập binh mã tới thu thập ngươi. Như thể không nghe được ý bóng gió của Dận Khuyết, Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói: "Được, tới lúc đó ta muốn được ăn thật ngon."
Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn. Ta sẽ cho ngươi ăn thật no nê.
Dận Khuyết hạ quyết tâm, rời khỏi nơi này.
Tương Tư Tiên dẫn theo ba người Lữ Thiếu Khanh đi về phía xa xa.
Xa xa có một ngọn núi cao, xung quanh quấn đầy sương trắng, trên đỉnh núi có một dãy nhà.
Là một gian nhà gỗ nhỏ.
Tương Tư Tiên dẫn ba người Lữ Thiếu Khanh đến giữa sườn núi rồi nói với họ: "Ba vị, chúng ta đi lên đi."
Lữ Thiếu Khanh không có ý kiến gì. Lần này hắn muốn gặp Đại trưởng lão Hóa Thần hậu kỳ đó.
Là tồn tại hàng đầu trong tổ chức Thí Thần, lại là cao thủ Hóa Thần, hẳn là phải có chút quy củ.
Lữ Thiếu Khanh cũng không dám tùy tiện từ trên trời giáng xuống trước mặt Đại trưởng lão.
Mấy người bắt đầu leo núi, càng đi lên, uy áp vô hình càng mãnh liệt.
Tiêu Y có thực lực kém nhất, cảm giác được rõ ràng nhất, mỗi một bước đi lên nàng cảm thấy dường như có thêm một tảng đá đè xuống mình, ép tới mức thở hổn hển.
Sắc mặt của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cũng trở nên nghiêm túc.
Đây không phải cố ý nhằm vào bọn họ, đây chỉ là uy áp vô hình của cao thủ thôi. Đổi lại là một người bình thường, có người lạ đột nhiên xâm nhập địa bàn, dù không nói gì, nhưng thế nào cũng phải nhìn thêm vài lần.
Đây chính là tình huống hiện tại của bọn Lữ Thiếu Khanh.
Có vẻ như khi phát hiện ra bọn họ, Đại trưởng lão cũng có lòng muốn kiểm tra.
Áp lực mà ba người phải chịu dần dần tăng lên,
Ba con linh sủng có vẻ cực kỳ bất an, con nào con nấy dựng đứng lông toàn thân.
Chúng cảm thấy người trên kia cực kỳ khủng bố.
Tiểu Hắc đứng luôn lên đầu Tiêu Y, giang rộng hai cánh, nhìn chằm chằm phía trên bằng ánh mắt hung ác, sẵn sàng đánh nhau bất kỳ lúc nào. Tương Tư Tiên không phát hiện ra có gì không ổn, vẫn nhẹ nhàng đi trước dẫn đường.
Đến đây rồi, không sợ Lữ Thiếu Khanh sẽ chạy trốn.
Hoàn thành được nhiệm vụ gia gia giao cho, nàng ta rất vui vẻ.
Nàng ta nhẹ nhàng đi trước, chẳng mấy chốc đã vượt trước bọn Lữ Thiếu Khanh một đoạn.
Đi một hồi, Tương Tư Tiên mới phát hiện có gì không ổn, quay lại mới thấy ba người Lữ Thiếu Khanh đi rất chậm, có vẻ nghiêm túc.
Tiêu Y có thực lực yếu nhất mặt mày trắng bệch, hai chân bắt đầu run lên.
Tương Tư Tiên lập tức hiểu được.
Gia gia đang tạo áp lực cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận