Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 642 - Làm như ta bán con trai không bằng



Chương 642: Làm như ta bán con trai không bằngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nói với Tiểu Hồng: "Lấy một trăm triệu linh thạch đi mua linh đậu, ngươi có thích không?"Tiểu Hồng nghe thế, hai mắt sáng lên, nó gật đầu liên tục, sau đó chiêm chiếp kêu.Được chứ, về sau nằm ngủ giữa đống linh đậu, ngủ dậy thì ăn, ăn no lại ngủ.Liễu Xích nghe vậy thì cõi lòng tan nát.Một đứa nhóc đang yên đang lành bị tên Nhân tộc khốn kiếp này nuôi thành cái dạng gì không biết?Tham ăn hay là tham ngủ? Hoặc là cả hai đều có?Ăn no rồi ngủ, ngủ chán lại ăn.Ngươi không biết ngươi đang lãng phí tài năng của mình hả?Không được, nhất định phải đưa nhóc này đi, nhất định phải nghiêm túc rèn giũa một phen, nếu không thì phế mất.Hi vọng của cả tộc chim muông nằm trên người nó.Liễu Xích hít sâu mấy hơi để bản thân bình tĩnh lại, ông ta dựa vào thực lực mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, rồi Liễu Xích mỉm cười, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tên nhóc Nhân tộc, tuy ta là tiền bối, nhưng ta cũng không có nhiều linh thạch đến vậy, đổi qua thứ khác đi."Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thái độ kiên quyết: "Không được, ta muốn linh thạch."Ung Y không nhịn được, nói với Thiều Thừa: "Thiều huynh, ngươi không đi lên đánh chết hắn hả?"Đồ đệ này của ngươi đang doạ dẫm một vị có khả năng đã ở cảnh giới Luyện Hư đấy.Đây chẳng khác nào chơi đùa với lửa, không cẩn thận nhóm lửa tự thiêu đã đành, biết đâu còn liên lụy tới những người khác.Thiều Thừa cũng chỉ cười khổ, ông không biết phải làm sao với hành vi này của đồ độ, nhưng không có ý định ngăn cản.Ông ra hiệu bằng ánh mắt với Ung Y để ông ta yên lòng.Ung Y đành chịu, ông ta cảm nhận được sự cưng chiều quá mức của Thiều Thừa dành cho Lữ Thiếu Khanh.Cái kiểu đồ đệ đáng ghét như này đáng ra phải đập chết từ lâu rồi, để bản thân sống thọ vài năm, bớt rước phiền phức cho mình.Mạnh Tiêu đứng cạnh Ung Y, hai mắt nàng ta sáng bừng, phải gọi là cực kỳ sùng bái với hành động này của Lữ Thiếu Khanh: "Lợi hại quá đi mất."Không lợi hại sao được? Dám doạ nạt một vị như vậy, người ta nghĩ cũng không dám nghĩ.Ung Y nhức đầu, không thể nào, đừng nói là đồ đệ ngoan lại cảm thấy đây là chuyện hay chứ?Ông ta vội vàng nói với Mạnh Tiêu: "Nhóc con, không được làm loạn, đừng có học như hắn, về sau chết cũng không biết sao mình chết."Buồn cười, cảnh giới Luyện Hư mà có thể tùy tiện dọa nạt vơ vét tài sản sao?Thực lực của người ta sâu không lường được, hỉ nộ thất thường, ở trong mắt người ta thì chúng ta chỉ như con sâu cái kiến, không thích là đập chết.Thật sự đến mức đó, tiên đế đích thân tới cũng không cứu nổi.Thiều Thừa cũng vội vàng giúp giáo dục Mạnh Tiêu: "Đúng đó nhóc con, ngươi đừng học hắn, trên đời này chỉ mình hắn mới có thể làm như vậy, người khác không học được."Mạnh Tiêu nghe thế, sự sùng bái trong ánh mắt càng tăng lên, giỏi quá đi mất.Bên phía Liễu Xích, lửa giận đè xuống lại có xu hướng bùng lên, ông ta cố nhịn: "Tên nhóc loài người, đừng có làm trò này với ta.""Đổi sang thứ khác."Lữ Thiếu Khanh lầm bầm: "Nhưng mà, ta chỉ thích linh thạch thôi."Hăn đưa tay vuốt ve lông của Tiểu Hồng, nhỏ giọng: "Bao nhiêu năm nay, là ta dùng linh thạch đi mua linh đậu nuôi nó chứ ai."Thôi được rồi, chơi bài tình cảm cũng có chút tác dụng, lửa giận trọng lòng Liễu Xích nguôi bớt.Hóa ra là cân nhắc cho nhóc kia sao?Nhưng mà, ai lấy ra nổi một trăm triệu linh thạch?Suy nghĩ chốc lát, Liễu Xích cảm thấy mình nên chủ động ra tay, ông ta lấy một miếng ngọc giản ném cho Lữ Thiếu Khanh: "Đây là một món Công pháp Thiên cấp do ta tự sáng tạo, có thể giúp ngươi độn thổ vạn dặm trong nháy mắt."Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn, tên Công pháp là Đại Xích Độn Thuật, sau khi tu luyện có thể nâng cao tốc độ của hắn, so với Thuấn Di thì càng bí mật hơn.Kết hợp với Liễm Tức Thuật, Lữ Thiếu Khanh có thể ra vào một vài nơi không tiện bại lộ một cách nhanh chóng và dễ dàng hơn.Có điều.Lữ Thiếu Khanh có hơi chê: "Chỉ là Công pháp Thiên cấp cỏn con thôi, chẳng hữu dụng bằng linh thạch."Chỉ cần có đủ linh thạch, tiểu đệ tử quỷ vẫn có thể cung cấp các loại Công pháp, hơn nữa còn lợi hại hơn.Cái do lão chim này tự sáng tạo, trông thế nào cũng hơi thiếu tin cậy.Lữ Thiếu Khanh chỉ nói thật, nhưng những người khác nghe vào lại chẳng khác nào chiếm được món hời còn khoe mẽ.Thiều Thừa không nhịn nổi, quát lên với Lữ Thiếu Khanh: "Vô liêm sỉ, bớt bớt lại cho ta."Công pháp Thiên cấp, cho dù là môn phái lớn cũng chẳng có bao nhiêu.Hơn nữa, người ta chịu cho ngươi, ngươi còn không thoả mãn, muốn gì hả?Nhổ sạch lông người ta hay gì?Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, nể mặt sư phụ, ta miễn cưỡng nhận vậy."Gương mặt Liễu Xích lại cau có, tên nhóc loài người này đáng ghét thật.Ông ta quát lên: "Thế đã được chưa."Tất nhiên là chưa được, Lữ Thiếu Khanh nói với Liễu Xích: "Tiền bối, ta đối xử với nó như con trai, thái độ này của ngươi, làm như ta đang bán con trai không bằng, trong lòng rất áy náy, không nỡ để nó đi."Mẹ nó, loài người đều đáng ghét như vậy sao?Lời này, rõ ràng là cảm thấy giá cả còn chưa hợp lý.Nếu ta lấy ra một trăm triệu linh thạch, chắc chắn ngươi sẽ không ở đây nói nhảm."Ngươi còn muốn gì nữa?" Liễu Xích sầm mặt, sự nhẫn nại của ông ta đã sắp đến giới hạn.Lữ Thiếu Khanh chỉ cây ngô đồng: "Cho ta một cành, không quá đáng chứ?"Cây thần cỡ này, bảo vật cỡ này, bỏ lỡ nó, ngủ thôi cũng gặp ác mộng.Liễu Xích chợt bật cười: "Nếu ngươi có thể khiến nó đi theo ngươi, ta sẽ không ngăn cản.""Nó?"Lữ Thiếu Khanh nhạy bén bắt được điểm này: "Chẳng lẽ nó cũng có ý thức?""Cây thần có linh!"Hai mắt Lữ Thiếu Khanh phát sáng, quá tốt, cây thần cỡ này, giá trị càng lớn."Ngươi nói rồi đấy nhé, đến lúc đó không được nuốt lời."Liễu Xích cười nhạt: "Ngươi không phải chủ nhân của ngô đồng, nếu nó đi theo ngươi, ta không có quyền cản trở. Có điều, nó nhìn thấy hết những gì ngươi vừa thể hiện ban nãy."Ẩn ý rõ ràng, ban nãy ngươi đòi chặt cây, đào gốc, ngô đồng đều thấy hết.Tuyệt đối sẽ không đi theo cái loại như ngươi.Hứ!Trai đẹp như ta vừa ra tay, đảm bảo nó lại chết mê chết mệt, ngoan ngoãn theo ta thôi.Lữ Thiếu Khanh không tin, hắn bước lên, vươn tay đặt lên cành ngô đồng, dạt dào tình cảm nói với nó: "Bỏ trốn cùng ta nhé."

Bạn cần đăng nhập để bình luận