Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 393 - Cho ngươi xem bảo bối này



Chương 393: Cho ngươi xem bảo bối nàyNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTô Uẩn Ngọc cúi đầu, nữ nhi có lòng tin đối với Lữ Thiếu Khanh như thế, trong lòng bà sinh ra vài phần kinh ngạc. Giọng điệu này, thái độ này, hình như trượng phu của bà cũng không thể làm cho nữ nhi có loại cảm giác tín nhiệm này đi?Nghĩ đến đây, trong lòng bà có thêm vài phần chờ mong, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn xem sư huynh của nữ nhi sẽ ứng đối như thế nào.Trên bầu trời, Tiêu Tự Minh khóa chặt Lữ Thiếu Khanh, lão định dùng khí tức cường đại ép Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhận sai, cái này so với giết Lữ Thiếu Khanh thì hữu hiệu và có lực chấn nhiếp hơn.Nhưng mà, mấy hơi thở đã qua, cũng không thấy Lữ Thiếu Khanh có dấu hiệu chịu thua, ánh mắt Tiêu Tự Minh lạnh xuống: "Xem ra ngươi định rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt rồi. Nếu đã như vậy, trước sẽ trừng trị ngươi một trận, sau lại ép ngươi xin lỗi, để ngươi càng thêm hối hận."Ngay khi Tiêu Tự Minh chuẩn bị ra tay, Lữ Thiếu Khanh mở miệng, không nhanh không chậm: "Khoan đã, ta lấy bảo bối ra cho ngươi xem."Người Tiêu gia tộc phía dưới nghe được Lữ Thiếu Khanh nói, có người vui vẻ."Hắn đang nói câu ngu ngốc gì vậy?""Chẳng lẽ muốn dâng ra bảo vật để cầu Đại trưởng lão tha thứ?""Ha ha, biết sai rồi sao?"Tiêu Uân cười ha hả với Tiêu Dũng, trong ánh mắt tràn ngập khiêu khích: "Gia chủ, ngươi thấy thế nào?"Vừa rồi không phải rất ngông cuồng sao? Cha ta đi ra, còn không phải vẫn ngoan ngoãn nhận lỗi sao?Người của Tiêu Uân cười lạnh nhìn phía trên, bọn họ đều đang chờ Lữ Thiếu Khanh cúi đầu với Tiêu Tự Minh.Để cho một đệ tử thân truyền của phái lớn cúi đầu nhận sai, đây là một chuyện hả hê lòng người.Tiêu Tự Minh cũng có tâm tư như vậy, tâm tình vui vẻ, khẽ lắc đầu: "Người trẻ tuổi, quá càn rỡ không phải là chuyện tốt. Ta cũng muốn xem ngươi có thể lấy ra bảo bối gì để bình ổn lửa giận của Tiêu gia ta."Lữ Thiếu Khanh thở dài, lắc đầu, vô cùng tiếc hận: "Ngươi sống lâu như vậy, ta thấy ngươi sống quá uổng phí rồi. Tiêu gia có Đại trưởng lão như ngươi thật sự là bi ai.""Ngươi nói cái gì?"Tiêu Tự Minh trong nháy mắt lại nổi giận: "Muốn chết!"Lão tức giận giơ tay lên, linh lực trong tay hội tụ, lão định ra tay.Lữ Thiếu Khanh không chút hoang mang lấy ra một bức tượng gỗ, nói với Tiêu Tự Minh: "Ngươi xem bảo bối này thế nào?"Một tượng gỗ hình người, thủ pháp khắc họa không tính là cao minh, ngũ quan của nhân vật không rõ ràng lắm, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác sống động, linh hoạt có thần.Đây là lần đầu tiên Tiêu Tự Minh nhìn thấy tượng gỗ, sắc mặt lão trắng bệch, linh hồn trong thân thể run rẩy.Người khác có lẽ chỉ nhìn thấy đây là một tượng gỗ có thần, nhưng trong mắt Tiêu Tự Minh, bức tượng này còn dọa người hơn so với quỷ, khí tức ẩn chứa phía trên làm cho Tiêu Tự Minh cảm giác mình giống như một con chuột nhìn thấy mèo, trái tim sợ hãi nhảy lên.Lý trí còn sót lại làm cho lão miễn cưỡng duy trì trấn định, không đến mức quay đầu bỏ chạy.Tiêu Tự Minh gian nan, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, giọng khàn khàn: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"Đây là khí tức của Hóa Thần, Tiêu Tự Minh không dám dễ dàng trêu chọc.Hối hận, vạn phần hối hận.Nếu Tiêu Tự Minh biết trong tay Lữ Thiếu Khanh có thứ này, đánh chết lão cũng sẽ không ra mặt.Nhìn thấy nhi tử của mình bị bắt nạt, Tiêu Tự Minh tự mình ra trận, dự định tìm lại danh dự cho nhi tử.Hiện tại thì tốt rồi, khiến cho lão không trên không dưới, tiến thoái lưỡng nan.Lữ Thiếu Khanh vung vẩy bức tượng gỗ trong tay, cười híp mắt nói: "Hôm nay ta tới nơi này bị nhi tử của ngươi bắt nạt, ngươi phải cho ta một lời giải thích chứ?"Mẹ kiếp!Tiêu Uân ở phía dưới giận dữ, hỗn đản, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?Ông ta còn chưa nhận thấy được mọi chuyện không thích hợp, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh mắng to: "Hỗn đản, tiểu tử đáng chết, ngươi muốn đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người sao? Nói cho ngươi biết, phụ thân ta cũng sẽ không bị ngươi lừa đâu."Lữ Thiếu Khanh không để ý tới Tiêu Uân, mà cười híp mắt nói với Tiêu Tự Minh: "Ngươi nghe một chút, ông ta còn mắng ta kìa. Ngươi không làm chút gì sao? Cha không dạy con là có tội đấy."Sau khi nói xong, lại lắc lắc tượng gỗ trong tay, uy hiếp trắng trợn.Tiêu Tự Minh thờ ơ, lão hừ lạnh một tiếng: "Đồ trong tay ngươi tuy rằng lợi hại, nhưng nếu đánh nhau thật, hươu chết về tay ai còn chưa biết. Ngươi có thủ đoạn, ta cũng có thủ đoạn của mình, chống đỡ qua rồi, ngươi còn có thể là đối thủ của ta sao?"Tiêu Tự Minh vẫn duy trì một chút tôn nghiêm cuối cùng của Nguyên Anh.Lữ Thiếu Khanh hiểu được ý tứ của Tiêu Tự Minh, Tiêu Tự Minh là Nguyên Anh trung kỳ, đồ trong tay Lữ Thiếu Khanh mặc dù là có một mảnh thần niệm của Hóa Thần, nhưng cũng chỉ là một mảnh mà thôi.Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ, hàm răng trắng lấp lánh trong bóng đêm, sau đó lại lấy ra một bức tượng gỗ: "Như vậy thì sao?"Mẹ hắn!Tiêu Tự Minh muốn chửi má nó.Thứ đồ chơi bại gia, rốt cuộc là tên Hóa Thần khốn kiếp nào làm vậy?Cho một cái là tốt rồi, sao lại còn cho tận hai cái, có phải sợ chơi không đủ hay không?Lữ Thiếu Khanh cười hai tiếng, thu hồi nụ cười, giọng nói trở nên lạnh lẽo: "Ngươi không ra tay dạy dỗ thì cũng đừng trách ta ra tay."Lực uy hiếp mười phần.Tiêu Uân thấy Lữ Thiếu Khanh uy hiếp phụ thân mình dạy dỗ mình, rống giận liên tục: "Tiểu tử, ngươi là ngại mạng dài sao? Ngươi cho rằng phụ thân ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi sao? Ngươi nằm mơ!"Chát!Một tiếng vang thanh thúy, cắt đứt lời nói của Tiêu Uân, cũng làm tất cả mọi người kinh sợ.Tiêu Tự Minh nổi giận đùng đùng, biểu cảm trên mặt hơi dữ tợn, cố gắng đè nén tức giận trong lòng, quát Tiêu Uân: "Câm miệng cho ta."Tất cả mọi người ngây dại, không rõ vì sao Tiêu Tự Minh lại làm như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận