Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2559: Ta yếu như vậy (length: 6739)

Mộc Vĩnh một phen nói đầy nhiệt huyết, âm thanh vang dội.
Người xung quanh đối với hắn cảm thấy kính nể không thôi.
Đặc biệt là Đàm Linh, đối mặt sư bá của mình, càng là vô cùng sùng bái.
Vì giúp sư phụ báo thù, có thể nói là không thèm để ý đến tính mạng.
Người như vậy, sao có thể không khiến người ta cảm thấy bội phục?
Lữ Thiếu Khanh cất tiếng, "Nói hay lắm, đi thôi, đừng ở đây chờ, tranh thủ thời gian đi."
"Ta chúc ngươi thắng ngay trận đầu, giết chết Đọa Thần sứ."
Khí thế của Mộc Vĩnh khựng lại, hắn nói thì nói như vậy, nhưng không có nghĩa là hắn muốn đi đối phó Đọa Thần sứ.
Hắn có lợi hại hơn nữa cũng không thể lợi hại hơn Đọa Thần sứ.
"Hả? Tiếp tục đi," Lữ Thiếu Khanh hết sức khinh bỉ Mộc Vĩnh, "Hét lớn tiếng như vậy, hành động đâu?"
"Đừng có chỉ sấm to mưa nhỏ, đã nói thì phải làm, nếu không ngươi với đám sợ chết của Độn Giới có khác gì nhau?"
Sợ chết?
Đông đảo tu sĩ Đại Thừa kỳ trợn tròn mắt nhìn.
Mộc Vĩnh cũng không thể chịu được sự so sánh này, hắn với tu sĩ Độn Giới không giống nhau.
"Hừ, ngươi đi đối phó Đọa Thần sứ đi?" Mộc Vĩnh hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không vui, "Ở đây ngoại trừ tiền bối, ai có thể đối phó nó?"
Nói đùa, Đọa Thần sứ chí ít cũng là cấp bậc Tiên nhân, Đại Thừa kỳ làm sao đánh thắng được?
"Dẹp đi!" Lữ Thiếu Khanh xem thường, "Ta không muốn bắt nạt nó, đối phó nó dễ như trở bàn tay, chỉ là Đọa Thần sứ, có gì to tát?"
Đám người tròn mắt, Đọa Thần sứ ngay trước mắt, ngươi còn dám dùng từ "chỉ là"?
Hóa ra ngươi cái miệng "thiền" này không đổi được đúng không?
Quản Đại Ngưu lại là người đầu tiên nhảy ra, "Tên khốn, không thổi phồng thì ngươi chết à?"
"Khi nào ngươi mới có thể khiêm tốn một chút? Khiêm tốn một chút thì ngươi chết chắc?"
Mẹ kiếp, chỉ là Đọa Thần sứ, có gì to tát?
Ngươi cái tên hỗn đản này công phu khoác lác cũng coi như đệ nhất thiên hạ.
Tiền bối cũng không dám nói có thể đánh thắng Đọa Thần sứ, tên hỗn đản ngươi lại dám nói như vậy?
Tiền bối không thu thập hắn, thật là có lòng tốt.
Phù Vân Tử cũng im lặng nhìn Lữ Thiếu Khanh, lắc đầu, "Tiểu tử, bớt ở đây nói khoác."
"Ngươi nghĩ vậy à?" Lữ Thiếu Khanh khó chịu thúc giục, "Tiền bối, ngài mau ra tay đi."
"Đánh nhau nhớ mở cổng dịch chuyển không gian."
Chỉ cần không gian ở đây bị phá, Lữ Thiếu Khanh sẽ là người đầu tiên chuồn mất.
Đọa Thần sứ hắn không muốn trêu vào, cũng không trêu vào nổi.
Đối mặt với tồn tại đáng sợ như vậy, tốt nhất là nhanh chóng bỏ chạy.
Trời của Độn Giới có sập cũng có Phù Vân Tử người cao chống đỡ.
Phù Vân Tử im lặng, hắn không nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh, một lần nữa ngẩng đầu lên, đối diện với Đọa Thần sứ trên bầu trời.
Lúc này, trong vết nứt lại có động tĩnh.
Theo màn sương mù cuồn cuộn, ba bóng người từ trong sương mù Luân Hồi chậm rãi xuất hiện.
Một đôi mắt đỏ ngầu ánh lên tia sáng muốn hủy diệt thế giới.
Nhìn ba bóng người không khác nhiều so với nhân loại, dáng vẻ và khí tức của chúng khiến Lữ Thiếu Khanh nhức đầu, không nhịn được mà chửi thề, "Mẹ kiếp!"
"Thật đúng là thứ âm hồn bất tán, rốt cuộc còn có bao nhiêu?"
"Mở nhiều tài khoản clone vậy mà không ai quản lý à? GM đâu? Tôi muốn khiếu nại..."
Người quen cũ, Hoang Thần, Xương Thần và Tế Thần.
Từ lúc Lữ Thiếu Khanh gặp Tế Thần ở Ma giới, hắn đã liên tục chạm mặt ba Đọa Thần này.
Lần nào cũng phiền phức cực độ, lần nào cũng hiểm nghèo chạy thoát, suýt bị giết chết.
"Tiền bối, mau ra tay đi, nếu không ra tay thì không kịp nữa..."
Lữ Thiếu Khanh bên này tiếp tục thúc giục Phù Vân Tử, "Đánh nhau nhớ đừng để nó khóa không gian."
Phù Vân Tử mặt không biểu lộ cảm xúc, vì hắn không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi muốn thừa cơ bỏ chạy?"
"Nói thừa," Lữ Thiếu Khanh cho Phù Vân Tử một ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, "Không phải à? Ta yếu như vậy mà..."
Giản Bắc và những người khác che mặt, day trán.
Vừa nãy ai nói chỉ là Đọa Thần sứ?
Bây giờ ngươi lại nói ngươi rất yếu?
Rốt cuộc câu nào thật câu nào giả?
Phù Vân Tử muốn tát chết Lữ Thiếu Khanh càng thêm mãnh liệt, tên hỗn đản tiểu tử này.
Còn chưa đánh đã la hét muốn chạy, đúng là làm loạn tinh thần quân sĩ.
Phù Vân Tử liếc qua các tu sĩ Đại Thừa kỳ khác của Độn Giới, không ít người sắc mặt u ám, chắc là có ý định bỏ trốn.
Thật là tên tiểu tử hỗn đản đáng ghét.
"Hèn nhát!"
"Đồ hèn nhát, đồ vô sỉ!"
Tu sĩ Độn Giới chộp được cơ hội, không ít người vốn không ưa Lữ Thiếu Khanh đã bắt đầu trào phúng.
"Nói chúng ta sợ? Ngươi còn sợ hơn chúng ta!"
"Đúng đấy, tên thấp hèn người bên ngoài..."
"Nói ngươi lợi hại, đoán chừng cũng có gì đặc biệt."
"Chỉ là một kẻ luôn miệng muốn trốn đi, chắc chắn chẳng lợi hại đến đâu."
Phần lớn đều chỉ trích, cười nhạo Lữ Thiếu Khanh.
Biết Phù Vân Tử là Tiên nhân, bọn hắn tràn đầy sức lực, đã quyết định ở đây bám đùi Phù Vân Tử đánh một trận với quái vật Đọa Thần.
Bọn hắn thay đổi chủ ý, cảm thấy bản thân trở nên khác biệt.
Lại một lần khôi phục hình ảnh những người Độn Giới cao quý, cao cao tại thượng, hăng hái khinh bỉ cười nhạo Lữ Thiếu Khanh, muốn trả lại Lữ Thiếu Khanh nỗi nhục nhã mà trước đó đã bị chế giễu gấp bội.
Mộc Vĩnh nhíu mày lại, đám tu sĩ Độn Giới này, "bạo lực gia đình" có lẽ là giỏi.
Một lũ ngu xuẩn.
"Đủ rồi!"
Phù Vân Tử cũng bị làm cho đau cả đầu, quát lớn một tiếng, "Tất cả chuẩn bị tốt, lần này phải quyết một trận tử chiến với lũ quái vật này!"
Hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Không ai được phép rời khỏi, nơi này chính là chiến trường, ai đi là kẻ đào binh."
Đều là con người, đều phải ở lại đây đối phó với quái vật.
Muốn chạy?
Ta tuyệt đối không đồng ý.
Móa!
Lữ Thiếu Khanh nổi giận, "Người Độn Giới bắt nạt người ngoài."
"Còn có đạo lý hay không?"
"Ta yếu như vậy, các ngươi còn muốn ức hiếp ta? Biết thương người nhỏ yếu không?"
"Độn Giới không có khóa học lễ nghĩa đạo đức sao?"
"Mấy trăm vạn tuổi lão gia hỏa đi bắt nạt một thằng nhóc mấy trăm tuổi như ta, có biết xấu hổ không?"
"Độn Giới sao không gọi là Ác Nhân giới luôn đi?"
Vừa mở miệng là cả một trời lời nói rác rưởi, hơn nữa còn là loại toàn diện, cả Phù Vân Tử lẫn những người Độn Giới đều bị chửi cho một trận.
Tức đến đám người nghiến răng nghiến lợi.
Phù Vân Tử không nhịn được, lúc muốn cho Lữ Thiếu Khanh một chút giáo huấn, đột nhiên trên bầu trời truyền đến âm thanh lạnh băng, "Giết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận