Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1590

Chương 1590Chương 1590
Lời này vừa dứt, tất cả đều biến sắc.
Mấy người Ngao Đức cũng biến sắc.
Mọi người ở đây không có ai là kẻ ngu.
Đốn thành, là nơi cuối cùng Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trước đó.
Nơi đó lại xảy ra chiến đấu giữa tu sĩ Hóa Thần.
Chỉ có Lữ Thiếu Khanh và các trưởng lão Ngao gia, Mị gia.
Không thể có Hóa Thần khác luận bàn được, không có chuyện trùng hợp như thế.
Sắc mặt Mị Phi lập tức trở nên cực kỳ khó coi, vô cùng oán hận nhìn Thượng Quan Xúc. Vì như thế, lời nàng ta nói Lữ Thiếu Khanh phải chạy trốn như chuột vừa rồi không thể thành lập.
Lữ Thiếu Khanh đại chiến với trưởng lão Ngao gia, Mị gia xong mới chậm rãi trở về.
Nhưng Mị Phi không thể nào chấp nhận được điều này.
"Không. Không thể nào!" Mị Phi tiếp tục hét lên, như một bát phụ không nói lý bắt đầu vặn vẹo: "Hắn là Hóa Thần thì làm sao?"
"Nếu là nhiều Hóa Thần chiến đấu, hắn có thể đánh được sao?"
"Ngươi cho rằng hắn là ai? Vô địch khắp thiên hạ à?"
"Hắn là người, cũng là một thằng nhãi chưa ráo máu đầu, còn trẻ hơn tất cả chúng ta ở đây, đối mặt với trưởng lão, hắn lấy gì mà ngăn cản?" Không ít người gật gù đồng tình với phân tích này.
Bao Dịch là người đầu tiên lên tiếng đồng ý: "Không sai, mặc dù hắn cũng là Hóa Thần, rất lợi hại, nhưng dù sao hắn cũng còn rất trẻ, kinh nghiệm còn thiếu."
"Đúng vậy, nếu bị gặp, không chết cũng phải tàn, nhưng đây hắn vẫn nhảy nhót tưng bừng, không thấy có tí thương thế nào."
"Có lẽ trận chiến kia không liên quan đến hắn."
"Có khả năng này!"
Ngao Đức lạnh lùng nhìn Thượng Quan Xúc, rất khó chịu nói: "Không nên tưởng tượng hắn quá lợi hại."
"Không phải chỉ ỷ có mấy phần thiên phú thôi sao?"
Thiên phú đúng là lợi hại thật đấy, nhưng đối với các thế lực lớn, một hai người có thiên phú không thể thay đổi được cách cục, cũng không tạo nên nổi sóng gió gì.
Bỗng nhiên!
Mọi người đều nhỉn ra ngoài.
Vô số đốm sáng như sao đêm xẹt qua bay vào trong.
Đốm sáng xẹt qua như hồ điệp bay về phía mục tiêu của mình, mọi người ngồi đây đều nhận được. Đây là tin tức mà thế lực của bọn họ gửi tới.
Ngao Đức, Mị Phi cũng có.
Truyền tin quy mô lớn như thế, ai nấy đều thất kinh. Chuyện gì xảy ra thế này?
Ma tộc đã tấn công tới sao?
Nhưng xem tin xong, bọn họ đều ngốc ra. Ngao Đức và Mị Phi gần như đồng thời nghẹn ngào.
"Không. Không thể nào!"
Tứ trưởng lão của Mị gia, Mị Bắc Lạc, vẫn lạc!
Tam trưởng lão Ngao Trường Đạo, Ngũ trưởng lão Ngao Tăng của Ngao gia, vẫn lạc!
Mặc dù Ngao gia và Mị gia đều lặng lẽ phái người ra ngoài, thậm chí Ngao gia còn cố ý cho người cải trang thành Ngao Trường Đạo và Ngao Tăng đi ra ngoài lượn lờ trước mặt mọi người muốn tạo băng chứng ngoại phạm.
Tin tức bọn họ vẫn lạc cũng là tuyệt mật trong gia tộc.
Nhưng mà.
Trong năm nhà ba phái đều có gián điệp lẫn nhau. Cái gọi là tin tức tuyệt mật chỉ là tuyệt mật với người bình thường thôi.
Khi mệnh giản của Mị Bắc Lạc, Ngao Tăng, Ngao Trường Đạo vỡ, các thế lực khác đều biết.
Chuyện rất được hoan nghênh này đương nhiên phải được người người chia sẻ, những thế lực khác ngay lập tức hỗ trợ tuyên truyền miễn phí.
Bao Dịch xoa xoa tin tức môn phái truyền đến, nhìn Ngao Đức Mị Phi đã sắp phát điên rồi, da đầu tê đi, tự lẩm bẩm: "Lật trời rồi."
Thượng Quan Xúc xem tin tức trong tay, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh nhưng trong nội tâm lại rung động dữ dội, thật lâu vẫn không nói nên lời.
Thực ra người nhận được tin cũng thiếu chút nữa là phát điên rồi.
Trong một ngày, Ngao gia, Mị gia tổn thất ba vị trưởng lão cấp Hóa Thần.
Không phải mấy trưởng lão khách khanh gì kia đâu, mà là trụ cột bên trong gia tộc bọn họ, là trưởng lão dòng chính thật sự ấy.
Khi thế hệ trước còn ẩn thế, bọn họ chính là lực lượng trung kiên của gia tộc.
Dù là đi giết người phóng hỏa, hay đi đỡ người già qua đường, bọn họ cũng đều là quân chủ lực.
Bên này Ngao gia mất hai người, chắc hẳn gia chủ Ngao gia đang khóc ngất trong nhà xí rồi.
Về phần Mị gia, tuy nói là chỉ chết một, nhưng người này mạnh hơn, Ngao Tăng và Ngao Trường Đạo không bằng được Mị Bắc Lạc.
Gia chủ Mị gia Mị Đại cũng muốn khóc chết trong nhà xí rồi. Ba vị trưởng lão Hóa Thần kỳ vẫn lạc, người không biết tình huống đều nhao nhao suy đoán.
Có phải Ngao gia và Mị gia tìm được tuyệt thế gì đó, hai nhà liên thủ khai phát không? Có thế mới dẫn đến tổn thất nghiêm trọng như vậy chứ?
Hoặc là lại nói, bọn họ đi ra ngoài không xem giờ, cuối cùng gặp phải vận xui tám kiếp dồn lại.
Mà khi người tham gia buổi tụ tập này truyền tin Lữ Thiếu Khanh là Hóa Thần ra, tất cả mọi người lại lần nữa chấn kinh.
"Là hắn giết ba vị trưởng lão sao?"
"Có người lợi hại vậy ư?
"Không thể nào! Một mình hắn có thể giết được ba vị cấp Hóa Thần?"
"Nói đùa cái gì. Nhất định là có ai đó đang giúp hắn."
"Ha ha, Ngao gia và Mị gia bị người †a mưu hại rồi!"
"Tình huống thật sự là gì đây? Có lế chỉ có Lữ Thiếu Khanh mới biết."
"Yêu nghiệt mà. Tuyệt thế yêu nghiệt! Giống như Kế Ngôn ấy, không biết rốt cuộc bọn họ có lai lịch thế nào? Đều là người bình thường thật sao?"
Lữ Thiếu Khanh tự để lộ thực lực của mình ra khiến cho Nhữ thành chấn động vô cùng, vô số người phải nhìn hắn bằng ánh mắt kính sợ. Hắn lại một lần nữa trở thành chủ đề nóng bỏng.
Bên này Lữ Thiếu Khanh chậm rãi rời đi, Tiêu Y hết sức tò mò, vừa ra đến cửa nàng đã muốn hỏi thăm.
Nhưng đã có người nhanh hơn nàng một bước. Là Mạnh Tiêu!
Mạnh Tiêu nhảy đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh ngăn hắn lại, chỉ vào hắn mà hỏi: "Không phải ngươi đã rời đi sao? Sao lại trở về rồi?"
"Không cho ta một đáp án hài lòng, †a sẽ đánh ngươi!"
Nàng ta hoàn toàn quên Lữ Thiếu Khanh đã là cảnh giới Hóa Thần, có cho nàng thêm một đôi tay nữa cũng đánh không lại được hắn.
Mấy người Tuyên Vân Tâm cũng vểnh tai, các nàng cũng hết sức tò mò với vấn đề này.
"Cũng chẳng có cách nào khác, phía trước có ác lang, ta cũng chỉ có thể quay về thôi. Mà chưa kể.." Lữ Thiếu Khanh bóp bóp chỏm tóc của nàng ta: "Ta còn chưa cáo từ các ngươi."
"Phải không?" Mặt mũi Mạnh Tiêu hớn ha hớn hở."Coi như ngươi qua cửa."
Những chuyện khác nàng ta chẳng buồn để ý.
Đúng là dễ dỗ mà. Phương Hiểu không nhịn được mà lắc đầu, lại hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử, tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”
"Chuẩn bị rời đi thật đây. Nhưng ta còn phải đi cáo biệt một người nữa." Chương 1591
"Nhị sư huynh, là ai vậy? Ở đâu? Muội có biết không? Muội cũng muốn đi theo!" Cuối cùng Tiêu Y cũng chờ được cơ hội để nói chuyện, vừa mở miệng đã hỏi liền ba câu.
Mạnh Tiêu lại bổ sung thêm một câu: "Là nam hay là nữ?”
Nếu là nữ, ta sẽ nện đầu chó của ả sưng vù lên mới thôi.
"Mị Càn!"
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi biến mất, chỉ để lại một câu nói: "Đừng có đi theo, †a cáo biệt một tiếng rồi đi ngay."
"Không nên quá nhớ tai"
Mị Càn?
Mấy nàng Tuyên Vân Tâm nhìn nhau, đều thấy sự ngơ ngác trong ánh mắt đối phương.
Mạnh Tiêu lắc lắc cái đầu tròn chần chờ hỏi: "Ta không nghe lầm chứ?"
Tiêu Y gật gật đầu khẳng định: "Không nghe lầm đâu, đúng là Nhị sư huynh nói đến Mị Càn đấy."
"Lạ thật, sao hắn lại muốn đi cáo biệt Mị Càn nhỉ? Hắn cùng Mị Càn đã biến thành bằng hữu tốt rồi sao?"
Nếu là bạn tốt, sẽ không đến mức ném muội muội của Mị Càn vào hồ nước bùn như vừa rồi chứ?
Tuyên Vân Tâm lại nói toạc ra mục đích thật sự của Lữ Thiếu Khanh: "Mị gia phái người đuổi giết hắn, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không bỏ qua như thế"
"Ngao gia phái người đuổi giết hắn, hắn đánh cả hai huynh đệ Ngao gia." "Mị Phi là nữ, hắn không đánh nữ nhân, cho nên, hắn chỉ có thể đi tìm Mị Càn."
Tiêu Y kích động hỏi lại: "Nhị sư huynh muốn đi đánh cho Mị Càn một trận sao?"
"Muội muốn đi xem trò vui."
Chuyện kích thích thế này mà bỏ lỡ về đi tu luyện cũng không có tâm trí đâu mà tu.
Mạnh Tiêu cũng giơ tay la hét: "Ta đi cùng ngươi."
Tuyên Vân Tâm không nói gì, mà nhìn sang hướng Mị gia. Mấy người Tiêu Y đã vội vàng đuổi theo.
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh có nói không để cho các nàng đi theo nhưng không đi theo xem thế nào, ai bù được tiếc nuối trong lòng chứ? Lại nói, Lữ Thiếu Khanh là sư huynh của Tiêu Y chứ không phải sư huynh của các nàng, dựa vào cái gì mà nàng ta phải nghe hắn.
Bên Mị gia, cái đầu đau nhức của Mị Đại muốn sưng to thêm một vòng.
Mệnh giản của Mị Bắc Lạc vỡ, có nghĩa là Tứ trưởng lão của Mị gia đã vẫn lạc.
Trên dưới gia tộc đều chấn động, không ít người nhao nhao tới hỏi thăm lão ta chuyện gì đã xảy ra.
Chết một vị Hóa Thần không phải chuyện đùa, nếu không động viên tộc nhân cho tốt sẽ rất dễ dẫn đến khủng hoảng.
Lúc này Mị Đại vừa mới vất vả lắm mới trấn an được tộc nhân, miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra, thư giãn được một tí.
Nhưng vừa thả lỏng, cảm giác ấm ức lập tức xộc lên khiến cho ông ta không nhịn được mà mắng một câu: "Chó mái"
Ông ta rất muốn trốn vào nhà xí khóc một trận.
Phái Mị Bắc Lạc đuổi theo giết Lữ Thiếu Khanh là vì Mị Càn, ai bảo Lữ Thiếu Khanh suýt nữa thì phế luôn Mị Càn chứ, giờ không biết bao lâu nữa mới hồi phục được.
Mà còn lưa đi tạn một trăm triệu linh thạch từ Mị gia nữa, Mị gia đã bao giờ chịu thiệt lớn như thế đâu.
Không xóa Lữ Thiếu Khanh khỏi thế giới này, cả đời này ông ta không thở ra được cái cục tức này.
Giờ thì hay rồi, phái cao thủ ra, chẳng những không giết được người mà còn bồi cả người của mình vào.
Một vị cao thủ Hóa Thần trung kỳ cảnh giới tầng năm, dù là Mị gia cũng phải khóc lên khóc xuống.
"Gia chủ!"
Lúc này, Mị Á tiến vào. Nàng ta vừa vào đã hỏi thẳng: "Lữ Thiếu Khanh kia rất lợi hại phải không?"
Mi Đại tức giận trả lời: "Thực lực của hắn khong mạnh!"
"Không mạnh? Vậy Tứ trưởng lão chết thế nào?" Mị Á rất khó hiểu.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Mị Đại rất khó chịu: "Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh."
Nói thật ra chính ông ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện này cần phải đi điều tra mới biết được Mị Bắc Lạc là ai giết.
Mị Á cười ha ha, trong mắt lóe lên dã tâm: "Ý của ta là, gia chủ không ngại giao chuyện này cho ta chứ?"
"Ngươi?"
Mị Á cười càng vui vẻ hơn: "Mi gia chúng ta giỏi nhất là cái gì? Dù đối phương có mạnh hơn nữa, nhưng trước mặt trận pháp, dù hắn có thủ đoạn thông thiên cũng phải nuốt hận."
"Nói hay lắm." Mị Đại không hề vui vẻ chút nào, lạnh lùng hỏi lại: "Thế ngươi làm sao để hắn bước vào trận pháp của ngươi?"
Bên này Mị Á chỉ yên lặng.
Không sai, có đại trận thì sao?
Sau đó, nàng ta lại thở dài: "Ôi, nếu có thể dẫn hắn tới Mị gia, dựa theo trận pháp mà các tiền bối để lại, chắc chắn có thể trấn sát hắn, cho dù là Hóa Thần."
Vừa mới nói xong, một ánh sáng bay về. Mị Đại tiếp được, nhìn lướt qua, khó hiểu hỏi: "Là Phi Nhi, làm sao?"
Sau khi xem xong, chớp mắt lửa cháy bùng lên, khí tức cường đại lại một lần nữa phá hủy mọi thứ trong sảnh.
"Gia chủ, sao vậy?"
Chờ ông ta bình tĩnh lại, Mị Á mới từ bên cạnh chạy đến tò mò hỏi thăm.
"Lữ Thiếu Khanh đang làm nhục Phi Nhi ở Vấn Thiên Lâu."
Mị Á bu môi. Đây thì tính là chuyện gì chứ?
Nhưng câu tiếp theo của Mị Đại khiến cho sắc mặt Mị Á cứng khựng lại.
"Lữ Thiếu Khanh cũng là Hóa Thần.
Mị Á ngạc nhiên hỏi lại: "Không thể nào, hắn cũng là Hóa Thần ư?"
"Một Hóa Thần không đến ba mươi tuổi? Thiên phú như thế còn mạnh hơn cả Mị Càn nhiều."
"Bớt ở đây làm người ta tức giận đi!"
Mị Á ngạc nhiên, rồi lại hưng phấn lên: "Quá tốt rồi, cảnh giới Hóa Thần, nếu có thể giết hắn, Mị Á ta nhất định sẽ vang danh thiên hạ."
Sau đó, nàng ta lại nói với Mị Đại: "Gia chủ, ngươi nghĩ cách để hắn tới Mị gia chúng ta đi, dùng trận pháp của Mị gia để đối phó với hắn."
Mi Đại phiền chết, nha đầu này không biết lớn nhỏ, tuổi còn nhỏ mà dã tâm đã lớn thế, thật phiền.
"Hiện tại hắn chỉ ước gì có thể cách xa Mị gia chúng ta, nào có dám tới?"
Theo như MỊị Đại thấy, hiện tại Lữ Thiếu Khanh cùng Mị gia có cừu hận tới tận trời, nơi nào còn dám lại gần?
Bạn cần đăng nhập để bình luận