Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2546: Ta chỉ ưa thích làm sạch sẽ chỉ toàn linh thạch (length: 6608)

Lữ Thiếu Khanh tự nhiên cũng để rất nhiều người nghe được, cả đám hóa đá.
"Không, không phải, hắn, hắn từ chối?"
"Hắn có biết rõ mình đang nói cái gì không?"
"Hắn lại không muốn làm giới chủ?"
"Giả, chắc chắn là đang giả vờ!"
"Đúng, không sai, học theo đám phàm nhân kia, chuyện gì cũng muốn từ chối, học người ta từ chối ba lần?"
"Đồ giả dối ở bên ngoài đến...!"
Đám người nhao nhao khinh bỉ.
Giới chủ đó, thống lĩnh Độn Giới, có thể điều động quyền lực của ngàn vị Đại Thừa kỳ, ai mà không thèm muốn?
Lữ Thiếu Khanh từ chối?
Giả dối cái lông gà.
Phù Vân Tử ngạc nhiên, không ngờ Lữ Thiếu Khanh sẽ từ chối, hắn nói, "Ngươi không biết rõ quyền lực của giới chủ Độn Giới?"
"Biết rõ thì sao? Liên quan cái rắm gì đến ta, đâu có chuyện gì liên quan đến ta?" Lữ Thiếu Khanh có chút mất kiên nhẫn, sao đám lão già này đều thích sai khiến người trẻ tuổi làm việc vậy?
Có thời gian đó, tự mình làm có phải tốt hơn không?
Bất quá thấy Phù Vân Tử là Tiên nhân, quá mạnh, Lữ Thiếu Khanh vẫn dành cho lão ta chút khách khí, "Chính vì vị trí này quá nhiều quyền lực, ta không làm được."
"Ta là người bên ngoài, cái gì cũng không hiểu, ta sợ dưới sự dẫn dắt của ta Độn Giới sẽ xong đời."
"Tiền bối, người vẫn nên chọn người khác tài đức hơn đi."
Nói xong, hắn nghĩ ngợi, chỉ vào Thời Liêu nói, "Người xem đồ đệ của ngươi này, mày thanh mắt tú, tuấn lãng bất phàm, nhìn là biết có tướng giới chủ, để hắn lên đi."
Chết bần đạo bất tử đạo hữu!
Thời Liêu lập tức lắc đầu, Phù Vân Tử cũng lên tiếng, "Nó còn nhỏ, thực lực cũng không được, khó mà khiến người phục tùng."
"Ngươi là thiên tài mạnh nhất ta từng gặp, mà thực lực của ngươi, ta đoán không sai, " Phù Vân Tử hai mắt trở nên sắc bén, dường như có thể nhìn thấu Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi là người mạnh nhất trên thế giới này, ngoài ta ra."
"Ngoài ta ra, không ai là đối thủ của ngươi."
"Dù là tất cả Đại Thừa kỳ ở đây liên thủ..."
Phù Vân Tử một phen vén sạch sẽ quần lót của Lữ Thiếu Khanh, gần như khiến người khác nhìn rõ.
Để Giản Bắc, Đàm Linh bọn người bên cạnh kinh ngạc không thôi.
Tất cả Đại Thừa kỳ liên thủ cũng không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Lẽ nào Lữ Thiếu Khanh cũng là cấp bậc Tiên nhân?
Nếu không sao có thể không hợp lẽ thường đến vậy?
"Móa!" Lữ Thiếu Khanh cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh, át chủ bài đều bị lật tẩy, mình còn chơi cái rắm gì nữa.
Hắn cũng lười khách khí với Phù Vân Tử, "Vậy thì sao? Làm giới chủ ai muốn làm thì làm, dù sao ta là không được."
"Chưởng môn nhà ta cầu ta làm chưởng môn ta còn không thèm, ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý ngươi à?"
Đám người hoàn toàn im lặng, nhất thời không biết phải nói gì.
Mặc dù!
Nhưng là!
Chưởng môn phái của ngươi rất lợi hại, nhưng cũng không thể so sánh với giới chủ Độn Giới chứ?
Hai cái có thể nói là cùng một loại sao?
Phù Vân Tử thu hồi nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh, "Thật sự không muốn?"
"Không muốn là không muốn, thanh niên thời đại mới, tuyệt đối không cho lũ nhà tư bản như các ngươi bóc lột." Lữ Thiếu Khanh cũng không khách khí trừng mắt nhìn lại.
"Ta thật không hiểu, ta có gì tốt? Ngoài việc đẹp trai hơn chút, thông minh hơn chút, thì còn gì đáng để ngươi để mắt tới?"
Ta muốn làm một mỹ nam tử yên tĩnh không được à?
Quản Đại Ngưu muốn ói, hắn đụng đụng Giản Bắc, "Cái tên khốn này, quá điệu."
"Ta thật sự hy vọng tiền bối thu thập hắn một trận."
Giản Bắc rất tán thành, âm thầm gật đầu.
Bây giờ xem ra đại ca dường như không gặp nguy hiểm đến tính mạng, đương nhiên là hy vọng có người có thể dạy dỗ hắn một trận, quá đáng ghét.
Phù Vân Tử lần nữa nở nụ cười, "Đương nhiên là coi trọng sự thông minh của ngươi."
Lữ Thiếu Khanh đắc ý ngẩng đầu, "Cũng không tệ."
"Đáng tiếc là, sự thông minh của ta tài trí của ta sẽ không vì người khác mà dùng."
"Tiền bối, người bớt chút tâm đi. Với lại, ta là người ngoài, ai có thể phục ta?"
Nghĩ đến thôi cũng biết, Lữ Thiếu Khanh hắn làm giới chủ này, sẽ có cả đống phiền toái, cái gì chuyện lông gà vỏ tỏi đều sẽ có, dù hắn mạnh hơn cũng sẽ thể xác tinh thần mệt mỏi, chết sớm.
"Nếu như có linh thạch thì sao?" Phù Vân Tử hết cách, lần nữa rút ra một chiêu cuối.
Sự mưu cầu lợi lộc của Lữ Thiếu Khanh đối với linh thạch đã đạt đến mức không ai sánh bằng.
Phù Vân Tử cũng chỉ có thể hy vọng chiêu này có hiệu quả.
Đám người cùng nhau nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Đường đường một lão đại Địa Tiên, phải dùng linh thạch để dụ dỗ Lữ Thiếu Khanh đi làm giới chủ.
Cảm giác này giống như người lớn dùng bánh kẹo dỗ dành trẻ con vậy.
Quản Đại Ngưu thúc Giản Bắc, "Thằng nhãi này chắc chắn sẽ đồng ý."
Giản Bắc không nói gì, nhưng biểu hiện là đồng ý.
Lữ Thiếu Khanh thấy linh thạch thì mắt sáng lên, quỳ lạy trước linh thạch cũng là điều bình thường thôi.
Bất quá như thế này cũng tốt, đại ca làm giới chủ, nhà ta cũng có thể nhờ chút lộc.
Lữ Thiếu Khanh chần chừ, "Bao nhiêu?"
Phù Vân Tử cười, "Ta tích trữ không nhiều, chỉ có vài vạn ức vẫn là có."
"Chỉ cần ngươi làm giới chủ, linh thạch chính là của ngươi."
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, chậc, đây là ông già giàu có.
Mấy vạn ức, nếu mà cho hết hắn, hắn không phải sướng chết sao?
Mấy vạn ức, linh thạch chất thành núi, hắn chính là chủ núi.
Nhưng mà!
Lữ Thiếu Khanh rất nhanh từ trong mơ tỉnh táo lại, hắn lập tức từ chối, "Ta không muốn!"
"Không muốn?"
Đám người giật mình, khó tin nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Mấy vạn ức đặt ở trước mặt, ngươi vậy mà lại nhịn được?
"Không sai," Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, làm bộ vẻ cao ngạo, "Ta chỉ thích linh thạch sạch sẽ, những linh thạch có ý đồ khác ta không muốn."
Nghiến răng, trong lòng đang rỉ máu.
Mấy vạn ức à.
Đồng ý, cả đời này chẳng phải có thể nằm hưởng thụ sao?
Đáng tiếc, muốn làm giới chủ, làm giới chủ, cả đời này đừng nghĩ đến nằm hưởng thụ.
Lữ Thiếu Khanh nói với Phù Vân Tử, "Tiền bối, người đi đi, người đừng uổng công phí sức, ta là người sẽ không vì linh thạch mà cúi đầu."
Phù Vân Tử thu lại nụ cười, im lặng một hồi.
Sau đó, khí tức dần dần tăng lên, áp lực đám người tăng mạnh, thân thể bắt đầu run rẩy.
Bọn họ có một loại cảm giác như hung thú sắp tỉnh giấc, sẽ nuốt chửng bọn họ.
"Sao vậy?" Lữ Thiếu Khanh quát lớn, "Ta không đồng ý, ngươi còn muốn động tay động chân sao?"
"Ngươi không đồng ý, chúng ta chỉ có thể tính toán kỹ lưỡng mọi chuyện..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận