Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2436: Có vẻ như cỡ lớn tồn tại (length: 6744)

Một vòng quang mang đen kịt xẹt qua chân trời, trong nháy mắt đã đến sau lưng Lữ Thiếu Khanh.
Tựa như thích khách ẩn nấp trong bóng tối, tung ra một đòn chí mạng vào thời khắc then chốt.
Đây là một đạo kiếm quang, tràn ngập phong mang vô tận, nhuệ khí bức người, không gian nơi kiếm quang đi qua đều sụp đổ.
Giống như bị một cái kéo sắc bén cắt qua tờ giấy trắng vậy.
Đám người ở xa kinh hãi.
"Móa nó, Kế Ngôn?"
"Kiếm ý của Kế Ngôn?"
"Xảy, xảy ra chuyện gì?"
Trong kiếm quang mang theo kiếm ý sắc bén giống hệt Kế Ngôn.
Có thể nói là Kế Ngôn trực tiếp vung một kiếm tới.
Lữ Thiếu Khanh lúc này cảm nhận được nguy cơ chí mạng.
Toàn thân lông tơ dựng đứng hết cả lên, khí tức sắc bén khiến thân thể hắn như bị đóng băng, không cách nào động đậy.
Khí tức tử vong bao phủ lấy Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt.
"Phập!"
Kiếm quang màu đen chuẩn xác đánh trúng Lữ Thiếu Khanh.
Máu tươi bắn ra, trên người xuất hiện một vết rách.
Kiếm ý sắc bén như ma trùng hút máu, xuyên thẳng vào cơ thể hắn, điên cuồng thôn phệ huyết nhục.
Nhưng đúng lúc này, Đệ Nhất Quang Tự và Đệ Nhất Ám Liệt trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh chuyển động.
Giống như con chó canh cổng, phát hiện kẻ trộm xâm nhập, không nói hai lời từ bên trong gầm thét xông ra.
Hai luồng sáng trắng đen hóa thành tia chớp, hung hăng xông về phía kiếm ý này trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh.
Kiếm ý sắc bén mang theo âm trầm, hủy diệt, băng lãnh, tử vong và những cảm xúc tiêu cực khác, không ngừng tấn công vào linh hồn Lữ Thiếu Khanh.
Thân thể Lữ Thiếu Khanh run rẩy dưới những đợt công kích này.
Đệ Nhất Quang Tự và Đệ Nhất Ám Liệt thì liên tục tịnh hóa những cảm xúc tiêu cực kia.
Hơn một phút sau, Lữ Thiếu Khanh mới dừng lại.
Khi kiếm ý trong cơ thể bị thôn phệ, trục xuất, cuối cùng tan biến hoàn toàn, Lữ Thiếu Khanh mới mồ hôi nhễ nhại ngẩng đầu nhìn về phía khe hở ở xa.
Trong khe vực sâu Hắc Uyên, ẩn trong màn sương Luân Hồi cuồn cuộn, Lữ Thiếu Khanh thấy một đứa bé.
Một bé trai giống như người thường.
Nó trôi nổi trong khe vực sâu Hắc Uyên, như một vị Hắc Ám Quân Vương lạnh lùng đối mặt với hắn.
Dù có sương mù Luân Hồi che chắn, Lữ Thiếu Khanh vẫn thấy rất rõ.
Hắn chắc chắn đối phương cũng đang lạnh lùng nhìn mình.
Cuối cùng, bé trai cười khẩy rồi biến mất.
Cùng lúc đó, màn sương Luân Hồi ngập trời cuộn ngược vào khe vực sâu, rồi khe vực sâu nhanh chóng đóng lại.
Lòng Lữ Thiếu Khanh run lên, mồ hôi lại tuôn ra đầm đìa.
Rốt cuộc đó là quái vật cấp bậc gì?
Trông còn mạnh hơn cả những quái vật như Xương Thần, Hoang Thần.
Thậm chí Lữ Thiếu Khanh có cảm giác, dù là Xương Thần khổng lồ cũng không bằng nó.
Thân thể hắn được cấu tạo từ mảnh vỡ thiên đạo, bất khả xâm phạm, có thể nói là thân thể cứng rắn nhất thiên hạ.
Vậy mà một vòng kiếm quang của quái vật bé trai đã tạo ra vết thương trên cơ thể hắn.
Nếu thêm mấy kiếm nữa thì sao?
Lữ Thiếu Khanh lại rùng mình, toàn thân run rẩy mấy lần.
Chẳng lẽ là tên nào đó cấp cao hơn giáng lâm?
"Xem ra ở thế giới này vẫn không thể đi ngang được..."
Lữ Thiếu Khanh quay lại trước mặt Kha Hồng và những người khác.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ngu Sưởng là người đầu tiên lên tiếng, cảnh vừa rồi khiến mọi người sợ hãi.
"Ngươi không sao chứ?"
"Tại sao lại là kiếm ý của Kế Ngôn?"
"Kế Ngôn, đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người vô cùng lo lắng cho Lữ Thiếu Khanh và cả Kế Ngôn.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Chẳng qua chỉ là một con chuột nhắt không ra gì thôi."
Quái vật bé trai kia nhìn thôi đã biết không dễ đối phó.
Tổ sư Kha Hồng chắc chắn không phải đối thủ của nó.
Nói ra cũng chỉ làm bọn họ thêm lo lắng.
Còn về kiếm ý của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh nhún vai, "Kiếm ý giống của Đại sư huynh, nhưng lại không giống."
Quả thực là kiếm ý của Kế Ngôn, có lẽ do quái vật thôn phệ được mà giữ lại, còn được gia tăng thêm uy lực.
Kiếm ý của Kế Ngôn ngoài sự sắc bén, không có thuộc tính khác.
Còn kiếm ý của quái vật bé trai ngoài sự sắc bén ra, còn có tất cả cảm xúc tiêu cực của thế gian.
Toàn là hiệu ứng tiêu cực.
Nếu đổi lại người khác thì đã chết rồi.
Sự sắc bén cực độ có thể phá hủy nhục thể của đối thủ, hiệu ứng tiêu cực thì chôn vùi linh hồn, tinh thần, vân vân.
Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng thấy mặt mình trắng bệch.
Nếu không phải phong cách của hắn khác thường, hắn đã xuống mồ gặp tổ tông Lăng Tiêu phái rồi.
"Nguy hiểm lắm hả?" Kha Hồng thấy Lữ Thiếu Khanh mặt trắng bệch, lo lắng hỏi.
"Không có," Lữ Thiếu Khanh khoát tay, tỏ vẻ không sao, "ta vẫn khỏe mạnh, có gì nguy hiểm đâu?"
"Còn nói không có?" Tiêu Sấm chỉ vào Lữ Thiếu Khanh quát, "Ngươi sợ đến mặt mày trắng bệch cả ra, còn nói không nguy hiểm?"
Lữ Thiếu Khanh đương nhiên không thừa nhận điều này, hắn bĩu môi, "Ta có sợ, nhưng ta không sợ quái vật vừa nãy."
"Ta sợ các ngươi."
"Sợ chúng ta?" Mọi người không hiểu.
Bọn họ có gì đáng sợ chứ.
Lữ Thiếu Khanh nói ra nguyên nhân, "Mấy người các ngươi lại nghĩ quẩn muốn tự nổ tung, nhỡ tự nổ thành công thì lúc đó ta làm thế nào?"
"Các ngươi chết hết, Lăng Tiêu phái còn ai lo? "
"Chẳng phải cuối cùng vẫn dựa vào ta sao? Các ngươi không muốn hại ta chứ?"
Má!
Kha Hồng và mọi người lập tức tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên bản tính khó dời, hơn ba trăm năm rồi vẫn cái tính này, vừa mở miệng đã khiến bọn họ giận suýt chết.
"Thiếu Khanh, chuyện hơn ba trăm năm trước là sao?" Ti Dao tới, ân cần hỏi.
"Nói thì dài dòng, không nói cũng được." Lữ Thiếu Khanh nói với mấy vị trưởng bối, "Về thôi."
Kha Hồng lắc đầu, "Ta phải ở lại đây xem sao."
"Ở cái gì mà ở, ở nữa nhà cũng mất thôi." Lữ Thiếu Khanh để mọi người biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài.
Mọi người nghe xong thì giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bọn họ ở đây đánh quái, mà nhà thì suýt nữa bị người ta san bằng.
"Trung Châu, Độn Giới, lũ người này đáng chết..."
"Không nên ở lại chỗ này, phá hủy nơi này đi." Động thiên hung địa này giữ lại cũng vô dụng, quái vật lại xuất hiện thì Kha Hồng và mọi người cũng không ngăn cản được.
Đặc biệt là con quái vật bé trai, Lữ Thiếu Khanh cũng không tự tin mình có thể ngăn cản được.
"Về nhà sửa nhà cho đàng hoàng đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận