Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2761: Hắn chỉ là tốc độ nhanh một chút mà thôi (length: 6783)

Ảnh Chính Sơ chỉ vào Lữ Thiếu Khanh đang không ngừng né tránh, mắt lộ vẻ khinh miệt, "Chẳng qua chỉ là dựa vào tốc độ nhanh mà thôi, hắn có thực lực gì?"
Mục Dương tỏ vẻ đồng ý, "Có chút thực lực, nhưng cũng chỉ có chút xíu thôi."
"Hắn còn kém xa so với Tiên Quân chúng ta."
Hắn cùng đồng bọn khinh miệt liếc nhìn Quản Vọng, "Nếu không phải ngươi, ta đã sớm giết chết hắn rồi."
Trước đó không lâu, Mục Dương suýt chút nữa đánh một trận với Lữ Thiếu Khanh.
"Coi như hắn chạy nhanh, trốn sau lưng ngươi."
Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh cũng khiến hắn cho rằng Lữ Thiếu Khanh chỉ có mỗi tốc độ nhanh mà thôi, những cái khác không đáng để lo.
Trong lòng Quản Vọng âm thầm lắc đầu, lười nói nhiều lời.
Lời hay khó khuyên thằng chết nhát, hắn không muốn tốn tâm sức này.
Lam Kỳ đứng ở góc độ trung lập khuyên nhủ Mục Dương, Ảnh Chính Sơ, "Thôi đi, đừng chấp nhặt với tiểu tử này."
Bạch Nột cũng lên tiếng, "Hắn được thành chủ coi trọng, coi như nể mặt thành chủ đi."
Nhưng mà Mục Dương, Ảnh Chính Sơ hai người lại không nghe.
"Yên tâm, chúng ta sẽ không giết hắn, chỉ là muốn cho hắn hối hận." Ảnh Chính Sơ nhe răng cười, cái đầu trọc của hắn cười lên trông vô cùng đáng sợ.
"Dù sao chúng ta cũng là Tiên Quân," Mục Dương lạnh lùng mở miệng, giờ phút này bộ râu tóc bạc trắng của hắn không thấy nửa phần hiền lành, "Bị người bắt nạt đến cửa mà làm ngơ, mặt mũi của chúng ta còn có thể giữ được sao?"
Ánh mắt của hắn vô tình hay cố ý liếc nhìn con trai của mình.
Con trai bị đánh thành ra nông nỗi này, thân là phụ thân mà không ra mặt, chẳng phải bị người cười chết hay sao.
Thấy thái độ của Mục Dương và Ảnh Chính Sơ kiên quyết như vậy, Bạch Nột và Lam Kỳ cũng lười khuyên nhủ nữa.
Thời gian trôi qua nửa ngày, Bá vẫn là không đuổi kịp Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý, "Thôi đi, ngươi không biết điểm lợi hại nhất của ta sao?"
"Đừng nói ngươi là Tiên Vương, cho dù là Tiên Đế, ngươi cũng không đuổi kịp ta!"
"Chỉ có đồ ngốc mới để ngươi đấm trúng."
Móa!
Sát ý của Mục Dương và Ảnh Chính Sơ đối với Lữ Thiếu Khanh lại tăng thêm một phần.
Ngươi bị thành chủ đuổi đánh còn không quên trào phúng chúng ta sao?
Đáng chết!
Lam Kỳ lắc đầu, "Tiểu tử này, thật đúng là không sợ chết!"
"Thủ đoạn của Tiên Vương đâu chỉ có vậy..."
Lam Kỳ vừa mới dứt lời thì bên cạnh có động tĩnh.
Thân thể Bá phảng phất trở nên trong suốt, biến mất, sau một khắc, nàng xuất hiện ngay trước mặt Lữ Thiếu Khanh, một quyền đấm vào bụng Lữ Thiếu Khanh đang không kịp phản ứng né tránh.
"Ngao..."
Lữ Thiếu Khanh bị đánh đến kêu lên một tiếng.
"Ngươi đến thật à?"
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, thân hình lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
"Muốn chạy?"
Bá gầm lên một tiếng, cấp tốc đuổi theo.
Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, rồi cũng vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Lữ Thiếu Khanh rời khỏi thông đạo, đi đến nơi thuộc Quang Minh thành, nhìn Bá đang đuổi theo gầm lên một tiếng, "Muốn chơi thật sao?"
Bá mặc kệ, thân hình biến mất tại chỗ, giống như vừa rồi xuất hiện lần nữa trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh dù đã phòng bị, nhưng vẫn bị đánh trúng một quyền.
"Ngao!"
Đám người đuổi theo ra thấy Lữ Thiếu Khanh từ trên trời rơi xuống, nện mạnh xuống mặt đất.
Mục Dương, Ảnh Chính Sơ thấy vậy trong lòng gọi là hả dạ.
"Đừng đánh nữa, nhận thua, nhận thua," Lữ Thiếu Khanh gào lên, "Đánh không lại, nhận thua."
"Đường đường là Tiên Vương lại bắt nạt ta là một Địa Tiên nhỏ bé, có ý nghĩa sao?"
"Đồng hương ơi, cứu mạng với!"
Quản Vọng muốn né, hắn không muốn bị liên lụy.
Hắn thậm chí còn không muốn lên tiếng, hắn bị Bá đánh.
Bá đánh bọn hắn đám Phó thành chủ không hề nể nang gì cả.
"Trời đánh ơi," Lữ Thiếu Khanh tiếp tục kêu la, "Thành chủ muốn giết người diệt khẩu đấy."
"Đường đường là thành chủ mà vong ân phụ nghĩa, trên không ngay thẳng thì dưới tất loạn, Quang Minh thành hết thuốc chữa rồi!"
"Thế đạo xuống dốc, lòng người chẳng còn, đạo đức không còn, Tiên Giới hết thuốc chữa!"
"Tiên Đế ơi, người ở đâu, người mở to mắt nhìn xem đi, tiên nhân bây giờ thành cái dạng gì rồi..."
Bá: ...
Quản Vọng: ...
Đám người: ...
Quản Vọng bịt mặt hỏi Tiêu Y, "Hắn lúc nào cũng thế này à?"
Mất mặt, thật sự mất mặt!
Đại lão rốt cuộc đã dạy đồ đệ thế nào vậy?
Có dạy hay không vậy?
Cây gậy có gãy chưa vậy?
Lữ Thiếu Khanh nằm trên mặt đất, giống như một đứa trẻ bị ủy khuất gào khóc ầm ĩ.
Mấu chốt là tiếng kêu này còn truyền đi rất xa trong Quang Minh thành, khiến nhiều người nghe thấy.
"Đứng lên!" Bá cũng không nhịn được đau đầu.
Tiểu tử hỗn đản này còn vô sỉ hơn cả tưởng tượng.
Đáng ghét hơn là nắm đấm của nàng rơi vào người Lữ Thiếu Khanh lại không có quá nhiều tác dụng.
Ngược lại còn khiến bản thân bị chấn động đến ẩn ẩn đau.
"Không đứng nổi, dù sao bắt đầu cũng là do ngươi đánh, ta nằm xuống cho ngươi đánh, để ngươi hả giận một chút, cũng cho người trong thiên hạ biết rõ ngươi cái vị thành chủ này là một kẻ cuồng bạo lực."
Sắc mặt Bá lập tức trở nên càng khó coi.
Nàng lạnh lùng nói, "Ngươi còn nói thêm một câu nữa thử xem?"
"Ta lập tức đuổi ngươi ra khỏi Quang Minh thành."
"Thành chủ ghê gớm lắm sao? Ta là đồng hương của ta đưa vào, ngươi muốn đuổi là đuổi sao? Ngươi hỏi đồng hương ta chưa?"
Quản Vọng nhức đầu, cái tên đồng hương hỗn đản này, quả nhiên lại muốn hố mình.
Đối diện với ánh mắt của Bá, Quản Vọng lập tức nói, "Thành chủ, người đánh chết hắn đi."
"Ta không quen hắn..."
"Đồ cầm thú, ngươi thật là một đồ đồng hương cầm thú, ngươi có ý gì vậy hả?" Lữ Thiếu Khanh tiếp tục hô hào, "Ngươi sợ cái gì?"
"Ngươi cùng nàng đánh một trận đi, ngươi là Phó thành chủ, ngươi sợ gì chứ? Đánh thắng nàng ngươi chính là thành chủ."
"Ngươi lớn tuổi rồi đúng không? Chí hướng của ngươi đâu? Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm làm một Phó thành chủ cả đời sao? Có chút chí khí đi được không?"
"Ngươi có thể học một chút Mục Dương, Ảnh Chính Sơ sao? Bọn hắn đã sớm thèm thuồng chức thành chủ, hận không thể thành chủ chết rồi..."
Hắn đó!
Mục Dương và Ảnh Chính Sơ giận tím mặt, bất kể là lúc nào cũng muốn làm tổn hại đến chúng ta đúng không?
Lúc nào cũng muốn dội phân lên người chúng ta đúng không?
Lam Kỳ và Bạch Nột cũng thật sự cạn lời.
Hai người liếc nhìn nhau, đều cảm thấy may mắn vì không trêu chọc đến Lữ Thiếu Khanh.
Thật là lòng dạ hẹp hòi!
Bá không nhịn được ôm đầu, nghiến răng, "Ngươi còn để một tiếng thử xem?"
"Ngươi đừng hòng ta đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì."
Đối diện với Lữ Thiếu Khanh vô lại như vậy, nàng cái vị Tiên Vương này có vẻ như không có chỗ xuống tay.
Lữ Thiếu Khanh xoay người đứng lên, thay đổi sắc mặt, "Thành chủ tỷ tỷ, nói như vậy, ngươi đáp ứng rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận