Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2138: Chương 2138

Chương 2138: Chương 2138Chương 2138: Chương 2138
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Rất tốt.” Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng: “Xem ra tất cả mọi người rất thức thời nha.” “Báo về nhà cái tin báo bình an, để bọn hắn mang một ít linh thạch đến thay người đi.” “Yên tâm, linh thạch không nhiều.”
Không nhiều?
Gia Cát Huân lạnh lùng mở miệng: “Ngươi muốn bao nhiêu? Không cần tìm người, tự ta cũng có thể trả được.” Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên: “Phú bà?” “Quả nhiên, họ Gia Cát đầu rất lợi hại.”
Lữ Thiếu Khanh giơ ngón tay cái lên với Gia Cát Huần, sau đó thuận tay vung lên, ngoại trừ Gia Cát Huân, Trữ Vật giới chỉ trên tay tất cả những người khác đầu rơi vào trong tay Lữ Thiếu Khanh.
“Suýt nữa thì quên.”
Lữ Thiếu Khanh nói thầm một chút, sau đó cười tủm tỉm hỏi Gia Cát Huân: “Trư ca, nể tình ngươi xinh đẹp như vậy nên không lẫy của ngươi.”
“Còn nữa, cám ơn ngươi nhắc nhở.”
Gia Cát Huân ngạc nhiên? Không rõ trong hồ lô của Lữ Thiếu Khanh bán loại thuốc gì: “Ngươi muốn làm gì?” Nội tâm nàng ta kéo căng cảnh giác, nàng ta cũng không nghĩ rằng Lữ Thiếu Khanh là người tốt như vậy. “Nói rồi đấy, ngươi xinh đẹp như vậy, coi như xong.” Xinh đẹp?
Ta xinh đẹp còn cần ngươi phải nói sao?
Gia Cát Huân tuyệt đối không cảm kích.
Tiêu Y ở bên cạnh cười hì hì lại gần: “Nhìn đi, Nhị sư huynh ta đối ngươi tốt bao nhiêu.”
Nhị sư huynh quả nhiên cảm thấy hứng thú đối với nàng ta.
Chậc chậc, Nhị sư huynh động xuân tâm rồi.
“Nào, Gia Cát tỷ tỷ, chúng ta sang bên cạnh một chút đi, đừng để ảnh hưởng đến Nhị sư huynh.”
Loại hành vi này của Lữ Thiếu Khanh càng khiến những người ở đây hận hơn. “Đáng chết, trả Trữ Vật giới chỉ cho ta.”
“Đáng chết, nhân loại yếu đuối, ngươi đáng chết.”
“Trả lại cho ta.”
“Ta muốn liều mạng với ngươi.”
Đối mặt với đám người gào thét, Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, lý trực khí tráng nói: “Không trả! Đây là chiến lợi phẩm của ta.”
Sau đó hắn bắt đầu điểm binh, chỉ vào năm người Khấu, Loan Tinh Duyệt, Loan Hi, Kiếm Lan, Thôi Thanh: “Ngươi, ngươi, mấy người các ngươi đầu đáng giá một trăm triệu, những người khác, tùy ý đi, năm ngàn vạn là được.” Khấu, Loan Tinh Duyệt, Loan Hi, Kiếm Lan, Thôi Thanh đều được Lữ Thiếu Khanh yết giá một trăm triệu.
Cái tiểu nhân vật khác thì thấp một chút, năm ngàn vạn viên linh thạch.
Đám người suýt chút tức ngất đi.
Mới vừa nói không nhiều, còn tưởng rằng không nhiều thật. Không ngờ há miệng chính là một trăm triệu, năm ngàn vạn.
Đừng coi linh thạch cứ như không phải linh thạch vậy chứ?
“Một trăm triệu? Sao ngươi không đi ăn cướp đi?”
“Đáng ghét, làm nhục ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.”
“Nhân loại đáng ghét.”
Lữ Thiếu Khanh cười đến rất vui vẻ, những người này đầu là người tốt, không nên tức giận với người tốt.
Hắn nói với mấy người Khấu: “Các ngươi cảm thấy mình không xứng với một trăm triệu linh thạch sao?”
“Không thể nào, sao lại tự giảm đạp mình như vậy?” “Còn mấy tiểu nhân vật các ngươi bất mãn chỉ đáng năm ngàn vạn viên linh thạch đúng không, cũng có thể đưa ta một trăm triệu mà.”
Tất cả mọi người trong lúc nhất thời ngậm miệng.
Dòng chính những đại gia tộc thế lực lớn như Khấu, Gia Cát Huân đương nhiên sẽ không thừa nhận mình không đáng một trăm triệu linh thạch. Không phải không đáng, mà là vượt quá một trăm triệu linh thạch.
Bọn hắn cảm thấy mình cao quý, càng đáng tiền càng tốt. Còn về phần mấy tu sĩ ma tộc khác xuất thân từ thế lực không lớn, một trăm triệu linh thạch có thể cầm ra được, nhưng trong nhà ăn cái gì uống gì?
Những thế lực nhỏ thì sẽ càng thiết thực, bọn hắn ước gì mình càng rẻ càng tốt. “Thế này là đúng đấy, có gì mà phải ồn ào đâu nào?” “Tranh thủ thời gian, truyền tin trở về, để người của các ngươi mang linh thạch đến, đúng, muốn nhẫn trữ vật, cũng cầm linh thạch đến chuộc về.”
“Về phần bao nhiêu, trong lòng các ngươi tự cân nhắc.” Dáng vẻ cười híp mắt của Lữ Thiếu Khanh khiến đám người dường như nhìn thấy hình bóng một đồ tể mài dao xoèn xoet đi về phía heo dê. Đám người bọn hắn chính là những con heo con dê chuẩn bị bị làm thịt.
“Đáng chết”! Loan Hi gầm thét: “Ngươi không sợ đắc tội Thánh tộc chúng ta sao?”
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Loan Tinh Duyệt: “Đầu óc hắn có vấn đề sao?”
“Tuyên bố trước, chuyện đầu óc hắn xảy ra vấn đề không liên quan đến ta.”
Loan Hi tức chết: “Ngươi nói cái gì?”
Lữ Thiếu Khanh nói với Loan Hi: “Xem như đầu óc có vấn đề, là người tàn tật, ta cũng sẽ không ưu đãi cho ngươi đâu, vân là trăm triệu linh thạch.”
“Nhân loại đáng chết, ta liều mạng ngươi!” Loan Hi giận không kềm được, hắn ta xông thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Sức mạnh trong cơ thể bị giam cầm, hắn ta như một phàm nhân, thất tha thất thểu.
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhõm đạp hắn ta một cước trở về, quát lớn: “Thành thật một chút cho ta, nếu không giết ngươi.”
Biết Lữ Thiếu Khanh muốn tiền chuộc một trăm triệu, sau khi Khấu suy tính một phen, hắn ta dường như suy nghĩ rõ ràng, lạnh lùng nói: “Cho dù đem linh thạch đến, dáng vẻ chật vật của chúng ta cũng sẽ bị người khác biết.” Lời này dường như là nói với Lữ Thiếu Khanh nhưng trên thực tế là đang nói với đám người Thánh tộc Loan Tỉnh Duyệt.
Đang nói với bọn hắn, phối hợp với Lữ Thiếu Khanh sẽ chỉ làm mình càng ngày càng mất mặt.
“Người Thánh tộc phải dũng cảm đối mặt với thất bại của mình, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.”
Khấu giãy dụa đứng dậy, cố nén đau đớn trong cơ thể, nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: “Cho nên, ngươi muốn dùng loại phương pháp này để sỉ nhục chúng ta, ngươi nằm mơ đi!” “Muốn chém giết muốn róc thịt, tùy ngươi, ta nhíu mày một cái thì ta không phải họi Khấu.”
Không hổ là thánh tử thứ nhất, tính cách cương liệt, dáng người cao lớn đứng lên dẫn đến ánh mắt cảm thán khâm phục của mấy nữ tử Loan Tinh Duyệt, Kiếm Lan, Thôi Thanh.
“A?” Tiêu Y bỗng nhiên kinh ngạc: “Hắn ta trở nên ngông cuồng như thế sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận