Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2244: Chương 2244

Chương 2244: Chương 2244Chương 2244: Chương 2244
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lữ Thiếu Khanh mang theo Gia Cát Huân dừng cách đó mấy chục dặm, kiếm ý sắc bén đến mức dù là Lữ Thiếu Khanh cũng không chịu nổi. Kiếm ý phong mang chiếm cứ hất địa phương xung quanh, nó sắc bén khiến cho người ta cảm thấy như bị kẹt trong bụi gai, mỗi một phân một tấc trên làn da đầu thấy đau nhói.
Đây là cực hạn mà Gia Cát Huâ có thể chịu nổi, nếu tiếp tục lại gần, Gia Cát Huân sẽ bị kiếm ý xung quanh xé tan thành từng mảnh nhỏ. Sắc mặt Gia Cát Huân trắng bệch, phong mang kiếm ý xung quanh như đàn ác lang tham lam, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn nhào lên cắn lấy một miếng thịt từ trên người nàng ta.
Phong mang ném thẳng vào trong linh hồn, cảm giác sợ hãi không cách nào ưc chế khiến cho thân thể nàng ta hơi run lên nhà nhẹ.
“Đây.... Đây là kiếm ý của Kế Ngôn công tử sao?”
Gia Cát Huân đã từng cảm nhận kiếm ý của Kế Ngôn, sắc bén vô song, không khác mấy với kiếm ý trước mắt. Lữ Thiếu Khanh lại lắc đầu: “Không phải, là một cô kiếm ý khác.”
Kiếm ý của Kế Ngôn sắc bén, nhưng so ra vẫn kếm cô kiếm ý trước mắt này một chút. Trong phong mang kiếm ý trước mắt đây còn ẩn chữa một cô bá khí.
Dường như không có bất kỳ sức mạnh nào trên thế gian này có thể sánh cùng nó. Dùng một câu để nói thì, ngoại trừ nó, tất cả đều là rác rưởi. Gia Cát Huân hiểu ra: “Là Đế Kiếm sao?”
Lữ Thiếu Khanh trầm mặc một lát rồi nói: “Không rõ lắm, ta đi xem một chút.” “Ngươi đi ư?” Gia Cát Huân kinh ngạc.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng kiếm ý trước mắt bày khắp thiên địa, tràn đầy khí tức hủy thiên diệt địa, mỗi một bước tiến lên đầu gian nan gấp trăm lần, nơi này đã là cực hạn của nàng ta rồi. Nàng ta không tin Lữ Thiếu Khanh còn có thể tiến tới gần hơn. Thực lực có mạnh thì làm sao?
Nàng ta không nhịn được mà nhắc nhở: “Cẩn thận bị đâm thành tổ ong vò vẽ đấy.” Ném một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần kỳ vào, chớp mắt sẽ bị những kiếm ý này chém thành cặn bã.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Ngươi yếu, không có nghĩa là ta cũng yếu thế, dù sao thì ta cũng đep trai hơn.”
Đẹp trai cái lông gài
Lữ Thiếu Khanh lại bay lên, từ tốn tiến lại gần bình chướng mà kiếm ý hóa thành.
Mới đầu hắn bay với tốc độ bình thường nhưng càng về sau tốc độ càng giản dần.
Khi còn cách khoảng mười dặm, Lữ Thiếu Khanh không thể không đáp xuống đất từng bước từng bước tiến lại. Một bước, một bước, mười dặm, năm dặm, hai mắt Gia Cát Huân nhìn đăm đăm.
Gia hỏa này, không ngờ lại mạnh thế sao?
Có thể đi tới chỗ ấy, lĩnh ngộ kiếm ý chắc chắn đã vượt qua chín phần chín người trên thế gian.
Nhưng khi còn cách ba dặm cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh dừng lại.
Lữ Thiếu Khanh cũng là Alexander
Mồ hôi không ngừng túa ra rơi từng giọt từng giọt từ trán hắn.
Hứn chậm rãi thu lại một bước sắp đưa ra.
Lý nãi nãi!
Lữ Thiếu Khanh âm thầm chửi bậy.
Hắn cảm giác kiếm ý xung quanh như mọc mắt đồng loạt nhìn mình chằm chằm. Chúng đang mài dao xoèn xoeẹt, chỉ cần hắn bước ra một bước thôi sẽ cùng nhau xông lên xé hắn thành từng mảnh nhỏ.
Mà kiếm ý trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh cũng cảm nhận được uy hiếp, bắt đầu ngo ngoe muốn động.
Một bước này bước ra, chắc chắn sẽ có một trận chiến. Đấn lúc đó, dù có thắng, hắn cũng thắng thảm.
Huống chi, Lữ Thiếu Khanh còn không có lòng tin mình thắng được.
Lữ Thiếu Khanh đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm bình chướng phía trước.
Bình chướng không tính là xa, cũng chỉ cách khoảng ba dặm.
Thậm chí Lữ Thiếu Khanh có thể thấy rõ ràng những kiếm ý huyền hóa ra hình kia, như từng tiểu tinh linh trắng như tuyết đang khiêu vũ.
Lui về sao?
Lữ Thiếu Khanh thầm hỏi. Mặc kệ Đại sư huynh và sư muội ởi. Đến lúc đó ăn giỗ là được. Mặc dù nghĩ thế nhưng hắn vân đang nghĩ biện pháp.
Tới gân một chút quan sát thử xem cũng tốt, đến khi trở về cũng dễ trả lời sư phụ hơn. Kiếm ý bá đạo, ai cho các ngươi mặt mũi đó.
Gia Cát Huân nhìn phía sau, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đứng Im tại chỗ không nhúc nhích.
Theo bản năng, nàng ta nhẹ nhàng thở ra. Nếu Lữ Thiếu Khanh có thể đi tới chỗ bình chướng, nàng ta nhất định sẽ cảm thấy mình đang nằm mơ.
“Dù là ngươi cũng không đi nổi phải không?”
“Cỗ kiếm ý này tản ra phong mang bá đạo, không chấp nhận được có người dám khiêu chiến mình. Ngươi dám động thì cứ chờ lôi đình vạn quân tấn công, đến khi ấy cho dù là ngươi cũng sẽ bị thiệt thòi.”
Nhưng hắn vừa mới dứt lời không được bao lâu, Lữ Thiếu Khanh lại nữa giơ lên. Gia Cát Huân nhìn thấy vậy, trong lòng nhảy lên một cái, không thể nào.
Lữ Thiếu Khanh giơ chân lên, đồng thời khí tức trên thân nhanh chóng lùi lại, trở lại thành người bình thường. Sau đó hắn lại chậm rãi bước ra một bước nữa, từng bước từng bước đi về phía trước. “Cái này... không thể nào!” Gia Cát Huân nhảy dựng lên, nhìn màn này một cách khó tin. “Điên rồi!"
Gia Cát Huân ôm đầu, lại lần nữa cảm thấy khó mà tin nổi, thế giới này quá điên cuồng rồi.
Nhất định mình đang nằm mơ.
Đây chính là kiếm ý do một thanh kiếm đáng sợ tản ra, người bình thường không ai dám tùy tiện tới gần.
Lữ Thiếu Khanh thì tốt rồi, chẳng những có thể tới gần, hơn nữa còn không gặp bất kỳ phản kháng gì, không gặp bất kỳ phòng bị nào.
Mấu chốt là, hắn còn có thể khỏe mạnh đi qua không chút tổn hại gì.
Mù sao? Những kiếm ý này có phải mù không?
Một người sống lớn như thế, các ngươi đều không nhìn thấy đúng không?
Gia Cát Huân không hiểu. Nàng ta chỉ có thể quy tội thế giới này quá điên cuồng.
Thế giới không bình thường, chung quy nàng ta không cách nào dung nhập.
Lữ Thiếu Khanh từng bước một đi tới, cuối cùng đã tới bình chướng. Khi hắn tới gần, dường như cả bình chướng đầu ngừng vận chuyển, ngưng tụ kiếm ý đồng loạt nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận