Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 971. Ta là gia gia của lão (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMặc dù Thôi Chương Minh là hàng lởm, nhưng trong tay có một món pháp khí mạnh như vậy, tạo thành uy hiếp rất lớn đối với hắn.Chủ quan rồi.Sớm biết lão có vật này thì không nên tìm lão, hẳn là đi tìm người bên Kiếm gia mới đúng.Hiện tại Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể nghĩ cách giải quyết cái bóng quái trước mắt này."Cút ra ngoài cho ta!" Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng với cái bóng.Bóng dáng màu xám trắng dường như nghe được hắn nói, bỗng nhiên nhào về phía hắn.Lữ Thiếu Khanh hiện tại đang ở trạng thái thần thức nên đương nhiên không sợ, không nói hai lời xông lên.Nhưng mà ngay khi hai bên sắp đụng phải, bỗng nhiên một tia quang màu đen từ trên trời giáng xuống, chính giữa cái bóng.Cái bóng kêu thảm một tiếng, hoàn toàn biến mất trong ánh mắt ngạc nhiên của Lữ Thiếu Khanh."A?"Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn quả cầu năng lượng màu đen trên bầu trời.Lão đại ra tay rồi sao?Lữ Thiếu Khanh nhìn quả cầu năng lượng giống như mặt trời trên trời, hắn thở dài, cũng không biết thứ này ở trong thức hải của mình là tốt hay xấu.Haiz, quên đi, Lữ Thiếu Khanh tự mình an ủi, lão đại ra tay hỗ trợ, coi như là giao tiền thuê nhà đi.Đầu năm nay làm chủ nhà cũng không dễ chịu gì, có chút tiền thuê nhà cũng coi như không tệ.Ý thức của Lữ Thiếu Khanh quay trở về, hắn lập tức kêu thảm một tiếng, ôm đầu thẳng tắp rơi xuống từ trên trời...Đàm Linh vội vàng tiến lên, tuy nói muốn Thôi Chương Minh đánh chết Lữ Thiếu Khanh, nhưng đến bước này nàng ta vẫn ra tay.Nàng ta nâng Lữ Thiếu Khanh dậy, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh vô cùng trắng bệch, hơi thở uể oải không chịu nổi.Cả người giống như gặp phải một trận bệnh nặng, có thể buông tay nhân gian bất cứ lúc nào.Đàm Linh nhịn không được quan tâm: "Ngươi không sao chứ."Lữ Thiếu Khanh nói với Đàm Linh: "Gọi Nhuế trưởng lão tới, giúp ta báo thù, đánh chết lão đi. Chỉ cần giúp ta báo thù, ta sẽ lấy thân báo đáp làm ấm giường cho ngươi."Đàm Linh nghe vậy, có xúc động muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh.Đều đã thành cái dạng này rồi mà còn miệng tiện.Thôi Chương Minh khôi phục vẻ kiêu ngạo, giả bộ cao nhân: "Tiểu bối, coi như ngươi may mắn. Người trúng Mẫn Hồn Thứ mà còn có thể đứng, ngươi là người đầu tiên."Tuy nói như thế, trong lòng lão cũng không thể không giật mình vì sự yêu nghiệt của Lữ Thiếu Khanh.Mặc dù Mẫn Hồn Thứ là pháp khí ngũ phẩm, nhưng phương thức công kích đặc biệt khiến rất nhiều người khó lòng phòng bị, hoặc có thể nói là không thể chống đỡ.Lão vận dụng Mẫn Hồn Thứ không ít lần, nhưng những người mà cảnh giới thực lực thấp hơn lão đều ngất đi, không thể vẫn duy trì tỉnh táo giống như Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh trước mắt là trường hợp đặc biệt.Mặc dù!Nhìn Đàm Linh nâng Lữ Thiếu Khanh dậy, trong lòng lão âm thầm nghĩ, nếu không có điểm đặc biệt thì cũng không vào được pháp nhãn của Nhuế trưởng lão, không lấy được lệnh bài của Nhuế trưởng lão.Nghĩ đến lệnh bài của Nhuế trưởng lão, Thôi Chương Minh không có ý định tiếp tục ra tay, cho Nhuế trưởng lão một chút mặt mũi đi.Tha cho tiểu tử này một mạng, dù sao hắn cũng coi như bị phế rồi.Lữ Thiếu Khanh hô to với Thôi Chương Minh: "Ngươi đừng kiêu ngạo, chờ Nhuế trưởng lão tới, ngươi cứ khóc đi."Đàm Linh mang theo Lữ Thiếu Khanh xoay người rời đi.Nếu cứ để Lữ Thiếu Khanh tiếp tục kêu gào, chỉ sợ đến lúc đó nàng ta cũng phải chịu một trận đau khổ.Thôi Thanh dương dương đắc ý ở phía sau kêu: "Đi thong thả không tiễn, ha ha..."Sắc mặt Đàm Linh vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, đầy bụng oán khí, rất có xúc động muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh không nhúc nhích, thoải mái tùy ý để Đàm Linh Hư nâng phi hành.Đàm Linh ở phía trước ngự không mà đi, Lữ Thiếu Khanh linh lực trống không nằm ở phía sau nàng ta.Lữ Thiếu Khanh vừa nằm, vừa lải nhải sau lưng Đàm Linh: "Ngươi đang sợ cái gì? Một mũi Xuyên Vân tiễn, Nhuế trưởng lão tới gặp, phát tín hiệu kêu Nhuế trưởng lão tới đánh chết bọn họ đi.""Câm miệng!" Đàm Linh nhịn không được quay đầu lại giận dữ quát một tiếng: "Nếu ngươi còn nói nhảm, ta liền ném ngươi ở chỗ này."Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Tính tình không tốt lắm, phải sửa lại thôi."Đàm Linh dứt khoát không nói lời nào, sau khi mang Lữ Thiếu Khanh trở về, nàng ta lập tức đi về phía quần thể kiến trúc.Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"Đàm Linh cũng không quay đầu lại nói: "Dẫn ngươi đi gặp sư phụ."Lữ Thiếu Khanh suýt chút nữa muốn nhảy dựng lên, lộ ra nguyên hình.Nếu đi gặp sư phụ ngươi, ta làm những chuyện này còn có ý nghĩa gì sao?Đến lúc đó toàn bộ lộ ra ngoài ánh sáng rồi.Lữ Thiếu Khanh vội vàng ngăn cản: "Không cần, ngươi mang ta đi tìm sư phụ ngươi làm gì?""Ngươi bị thương, xem sư phụ có cách cứu ngươi hay không."Ta cần cứu cái rắm, Lữ Thiếu Khanh cũng không có ý định cảm kích.Hắn nói: "Ngươi mau đưa ta về chỗ ở đi, thương thế của ta trong lòng ta biết rõ, cho ta thời gian nửa năm, ta sẽ có thể khỏe lại."Đàm Linh nghe vậy, dừng lại nhìn Lữ Thiếu Khanh."Ngươi xác định?""Nói nhảm." Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: "Nhanh lên, nếu trì hoãn thời gian, ngươi bồi thường nổi sao? Ngươi để ý ta như vậy, có phải ngươi yêu ta không? Nói cho ngươi biết, ngươi không phải đồ ăn của ta, ta sẽ không để ngươi tiện nghi đâu."Giờ khắc này Đàm Linh đang hung hăng ân cần thăm hỏi Thôi Chương Minh ở trong lòng.Tại sao không giết chết tên khốn này đi? Để hắn tiếp tục đến và làm ta ngột ngạt làm gì."Ta mặc kệ sống chết của ngươi." Đàm Linh thở phì phò ném Lữ Thiếu Khanh về chỗ ở.Nàng ta cũng muốn trở về chữa thương, đều bị tên hỗn đản này làm hại.Nhìn Đàm Linh rời đi, Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, trận pháp vận chuyển, sương trắng mờ ảo ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài. Hết chương 971.

Bạn cần đăng nhập để bình luận