Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1413: Đi ra ngoài giữ thái độ khiêm tốn cũng không có gì xấu hết (tt)

Chương 1413: Đi ra ngoài giữ thái độ khiêm tốn cũng không có gì xấu hết (tt)Chương 1413: Đi ra ngoài giữ thái độ khiêm tốn cũng không có gì xấu hết (tt)
"Thì ra là Tiêu muội muội." Nụ cười của Mị Phi càng tươi hơn nữa, ánh mắt sóng sánh tiếp tục hỏi: "Không biết Tiểu muội muội từ đâu tới?"
"Xem bộ dáng ngươi không phải người Trung Châu nhỉ?"
Nếu là người Trung Châu không thể không biết tên bọn họ, dù họ không phải đệ tử nổi bật nhất trong gia tộc nhưng cũng coi như có chút danh khí.
Mà phản ứng của Tiêu Y khi nghe tên họ cũng chỉ có một chữ "A"
Tiêu Y lập tức cảnh giác: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Trong tu tiên giới, đi ra ngoài, nguy hiểm nhất không phải hung thú độc vật, cũng không phải các loại hiểm địa cấm địa, mà là nhân loại.
Mi Phi lại càng cười tươi hơn nữa, chỉ vào Đại Bạch và Tiểu Bạch, nói ra yêu cầu của mình: "Tiểu muội muội, có thể bán hai con linh sủng của muội cho ta không?"
"Giá cả tùy muội, bao nhiêu linh thạch cũng được."
Đại Bạch và Tiểu Bạch toàn thân lông trắng, hình thể nhỏ nhắn xinh xắn, xù xù bông bông rất đáng yêu.
Mà xem khí tức cường đại và linh tính nhanh nhạy của chúng chính là linh sủng tuyệt thế.
Mị Phi vừa thấy đã thích.
Không cần nói lợi ích mà một linh sủng tốt mang tới cho tu sĩ. Tiêu Y nhìn thoáng qua lão giả như đang suy nghĩ viển vông, rất khó khăn để nhịn cảm xúc muốn mắng người xuống.
Được rồi, Đại sư huynh, Nhị sư huynh không ở đây, vẫn nên nhẫn nhịn đi.
Nàng lắc đầu từ chối: "Thật ngại quá, bọn họ là đồng bạn, là thân nhân của ta, không bán."
Cảnh Trường Hồng cười ha hả, lộ ra sự khinh bỉ trần trụi: "Súc sinh là súc sinh, còn là đồng bạn thân nhân gì chứ?"
"Chỉ có đồ nhà quê mới làm thế thôi."
Mà Công Tôn Khanh thì hỏi: "Ngươi là đệ tử Chân Vũ viện sao?"
Trong năm nhà ba phái, ba phái chính là Thánh Dương Tông, Chân Vũ Viện, và Thiên Cơ Các.
Trong đó, Chân Vũ viện giỏi nhất ngự thú.
Nếu Tiêu Y là đệ tử Chân Vũ viện, bọn Mị Phi cũng không dám tùy tiện làm ẩu.
Nhưng Tiêu Y từ chối ngay: "Không phải, ta không có liên quan gì tới năm nhà ba phái các ngươi."
Câu nói này vừa dứt, bầu không khí lập tức khác hẳn.
Mị Phi và Canh Trường Hồng đều cười thâm sâu.
Ngay cả Công Tôn Khanh cũng cười lên khinh miệt. Không phải đệ tử năm nhà ba phái mà cũng dám làm bộ trước mặt bọn họ sao?
Công Tôn Khanh vẫn cẩn thận hỏi một câu: "Ngươi là học sinh học viện sao? Sao ta chưa từng thấy ngươi nhỉ?"
"Học viện?" Tiêu Y nghi hoặc, nhưng lập tức phản ứng lại được: "Học viện Trung Châu sao?"
"Không sai!" Công Tôn Khanh đã đoán được phần nào: "Xem ra ngươi không phải học sinh của học viện."
"Nói nhảm, nếu nàng là học sinh của học viện làm sao chúng ta chưa bao giờ thấy được?" Mị Phi bỗng nhiên nghiến răng: "Dù sao thì với bộ dạng này nàng cũng có thể lên cái bảng xếp hạng loạn thất bát tao kia của học viện."
Cảnh Trường Hồng và Công Tôn Khanh biết bảng xếp hạng loạn thất bát tao là gì.
Hai người không thể tiếp được lời này, Cảnh Trường Hồng bèn tiến lên một bước, khí tức toàn thân như ẩn như hiện nhắm vào Tiêu Y: "Tiểu nha đầu, ngoan ngoãn bán linh sủng cho Phi cô nương đi, chỉ có lợi cho ngươi thôi." "Đây chính là cơ hội tốt để trèo lên Mị gia đấy, ngươi đừng có không biết tốt xấu."
Mi phi nhoẻn miệng cười, kiêu ngạo mười phần: "Bán linh sủng cho ta, sau này ở Trung Châu ta sẽ bảo kê cho ngươi."
"Ta đã nói rồi, không bán!" Tiêu Y cũng tức giận. Mấy gia hỏa này thật đáng ghét.
Người Trung Châu đều đáng ghét thế sao?
Trước đó cũng là gia hỏa của Cảnh gia và Công Tôn gia nhỉ?
Thật sự là cực kỳ đáng ghét.
"Tiểu muội muội, coi như nể mặt tỷ tỷ muội bán cho ta đi, ta thật sự rất thích chúng."
Giọng nói thảo mai của Mị Phi khiến cho Tiêu Y suýt nữa thì phát ói.
Bảo sao lúc trước Nhị sư huynh đánh mình, không cho mình nói chuyện kiểu này, thật sự rất buồn nôn.
"Ta không bán, các ngươi muốn thế nào?"
Mị Phi tiếp tục nói chuyện kiểu như yết hầu bị kẹp: "Tiểu muội muội, muội như thế chẳng để làm gì cả"
"Tỷ tỷ ta hảo tâm muốn kết giao bằng hữu với muội, thái độ của muội như vậy không phải là thái độ kết giao bằng hữu đâu."
Tiêu Y cau mày, cái giọng này nghe thật ngứa da đầu, khó nghe quá đi mất.
"Ta không có ý định làm bằng hữu với ngươi."
Thứ quái gì chứ, nếu ta kết giao với người như này làm bằng hữu, nhất định Nhị sư huynh sẽ đánh gãy hai chân ta.
Cảnh Trường Hoành cười lạnh: "Khẩu khí thật lớn, có thể làm bằng hữu với Phi cô nương là kỳ ngộ người khác cầu còn không được, ngươi đừng có không biết tốt xấu."
"Phi cô nương là thuộc dòng chính Mị gia, ngươi có biết thân phận của nàng tôn sùng cỡ nào không?”
Công Tôn Khanh nhàn nhạt nói: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, con người chỉ có biết tiến thối mới có thể sống càng lâu."
Hắn ta nói cực kỳ bình tĩnh, nhưng ý tứ uy hiếp hết sức rõ ràng.
Mặc dù Cảnh Trường Hoành và Công Tôn Khanh cũng là người Cảnh gia vả Công Tôn gia.
Nhưng hai người bọn họ chỉ có thể coi là tộc nhân của thi thứ, mặc dù có thực lực, nhưng khẳng định thân phận trong tộc vẫn kém tộc nhân dòng chính.
Mị Phi thì khác, Mị Phi là tộc nhân dòng chính của Mị gia, thân phận cao hơn hai người bọn họ không biết bao nhiêu.
Cho nên, dù thực lực của hai người bọn họ cao hơn Mị Phi cũng phải vây quanh nàng ta, đồng thời còn phải nịnh bợ nàng ta nữa.
Nếu có thể cưới Mị Phi về, địa vị trong gia tộc cũng sẽ dần dần được nâng lên cao.
Hai người này khẳng định sẽ đứng về phe Mị Phi, nếu Mị Phi đã muốn linh sủng của Tiêu Y, hai người bọn họ cũng sẽ tận hết sức lực mà làm chuyện này.
Dù sao thì, theo bọn họ, Tiêu Y cũng chỉ là một gia hỏa không có chỗ dựa gì, muốn bắt nạt thì cứ bắt nạt thôi. "Muốn Đại Bạch, Tiểu Bạch sao? Chỉ sợ các ngươi không giữ được."
Cảnh Trường Hoành cười ha ha: "Muốn không nổi sao? Còn có cái gì muốn mà không được?"
"Nha đầu không biết trời cao đất rộng, ngươi không có tí kiến thức nào à?"
Mị Phi và Công Tôn Khanh cũng lắc đầu, cảm thấy Tiêu Y quá tự đại.
Tiêu Y nổi giận rồi. Cho các ngươi mặt mũi các ngươi còn được đà lấn tới à?
Cho một tí ánh nắng đã tưởng mình chói chang sao?
Thái độ cao cao tại thượng kia của Mị Phi vốn đã khó ưa rồi, giờ mà còn dám nhắm đến Đại Bạch Tiểu Bạch nữa.
Lại còn muốn uy hiếp nàng.
Sĩ có thể chịu nhục nhưng không thể chịu nhịn. Chương 1414: Trung Châu cởi mở thế cơ à?
Tiêu Y cảm thấy nếu mình còn nhịn nữa thì là một tên hề rồi.
Còn nhịn nữa nhất định sẽ bị Nhị sư huynh đánh chất.
Tới lúc này Tiêu Y mới chỉ vào Công Tôn Khanh mà măng: "Giả bộ cái gì chứ?"
"Vốn tưởng tên của ngươi có một chữ Khanh thì ngươi là một người thông minh, không ngờ lại là một thằng ngu."
"Tưởng ta dễ bắt nạt à? Cho nên dám uy hiêp ta không chút kiêng kị à?"
"Ngươi thì tính là cái gì? Ngươi cũng xứng lấy chữ Khanh làm tên sao? Đừng có vũ nhục chữ Khanh."
Chỉ có Nhị sư huynh của ta mới xứng dùng chữ Khanh.
Con chó con mèo mà cũng dám dùng à?
Tiêu Y chỉ vào Công Tôn Khanh mà mắng ầm lên, khiến cho Công Tôn Khanh ngẩn ngơ.
Tên của ta sao?
Tên của ta chọc gì vào ngươi sao?
Chữ Khanh thì sao chứ?
Đây là cái tên mà người trong nhà †a phải lật sách xem giờ mới chọn được, làm sao lại không xứng dùng chứ?
Mị phi cùng Cảnh Trường Hoành cũng ngây ngản cả người.
Đột nhiên mở miệng mắng người, nha đầu này là thế nào?
Măng Công Tôn Khanh xong, Tiêu Y lại chỉ vào Mị Phi, tiếp tục mắng: "Còn cả ngươi nữa, bao nhiêu tuổi rồi mà còn cưa sừng đòi làm tỷ muội với ta không?"
"Ngươi không có gương soi à? Mấy chục tuổi rồi còn ở đây giả làm nai tơ, cũng chỉ có hai con chó liếm bên cạnh ngươi mới để ý lão bà như ngươi."
"Còn nữa, kẹp tóc là để kẹp tóc, chứ không phải để kẹp yết hầu."
"Già thế mà còn nói chuyện kiểu này, không buồn nôn à?"
Mắng xong Mị Phi, nàng lại chỉ vào Cảnh Trường Hoành mà mắng: "Còn cả cái tên chó liếm này nữa, liếm lão bà này không buồn nôn sao? Hay là nói ngó sen già thanh nhiệt giải độc?"
"Nghe ý ngươi nói là người Mị gia lợi hại lắm hả? Cảnh gia và Công Tôn gia của ngươi còn không bằng Mị gia phải không?"
"Cho nên các ngươi mới làm cho liếm nàng ta, là vinh hạnh của các ngươi, cũng là vinh hạnh của Cảnh gia và Công Tôn gia à?"
Tiêu Y phun nước bọt mắng chửi một hồi mặt vẫn không đỏ, hơi thở vẫn không gấp.
Còn hơi khát nước nữa.
Ôi, uống ngụm nước, ép một chút.
Tiêu Y chậm rãi lấy hồ lô ra uống mấy ngụm.
Mà Mi Phi, Cảnh Trường Hoành, Công Tôn Khanh đều bị mắng cho rỗng cả não, nửa ngày vẫn không phản ứng lại được.
Tiêu Y như một bé thỏ trắng dịu dàng ngoan ngoãn, đột nhiên hóa thân thành một con hổ cái nhỏ điên cuồng phun nước bọt vào bọn họ.
Nước bọt bay tán loạn, tiếng mắng nối cuồn cuộn, tiếng trách măng như pháp thuật rơi ào ào vào người bọn họ, khiến cho bọn họ choáng váng đầu óc, ngẩn tò te.
Ngay cả lão giả khoanh tay đứng cách ba người bọn họ không xa, luôn giữ thái độ mọi chuyện không liên quan đến mình, cũng không nhịn được mà mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Tiêu Y.
Tiêu Y mắng người quá độc ác, câu nào cũng chọc vào trái tim người ta, chọc người ta rỉ máu.
"Ngươi, ngươi..."
Nửa ngày sau, Mi Phi lấy lại tinh thần, toàn thân run rẩy chỉ vào Tiêu Y.
Cơn phẫn nộ khiến nàng ta nhăn nhó lại, ánh mắt phun lửa chỉ hận không thể thiêu Tiêu Y cháy rụi.
"Nha đầu thối." Mị phi nghiến răng, đôi mắt hẹp dài lại càng dài hơn, nhìn có vẻ dữ tợn hơn vài phần: "Ngươi đang tìm cái chết sao?"
Cảnh Trường Hoành càng không nhịn nổi cơn giận: "Nha đầu thối kia, dừng có tưởng ngươi có linh sủng Nguyên Anh kỳ là có thể không biết sợ ai nữa."
Công Tôn Khanh cũng lạnh lùng nói: "Người cuồng vọng là không có kết cục tốt đâu."
Ba người bị Tiêu Y mắng cho huyết khí cuồn cuộn, cơn giận không ngừng dội thẳng lên óc của họ, khiến cho sát ý của bọn họ đối với Tiêu Y cứ từ từ ứa ra.
"Làm sao?" Nếu đã mắng rồi thì không cần phải khách khí nữa, Tiêu Y chỉ vào ba người, nói: "Bị ta nói trúng, thẹn quá thành giận hả?"
"Ba tên gia hỏa các ngươi đều là cẩu nam nữ, không phải thứ tốt lành gì."
"Các ngươi lại tới đây là muốn làm gì? Muốn làm mấy chuyện cẩu thả giữa nơi hoang vu dã ngoại này sao?"
"Ta giết các ngươi chơi điên thật đấy, Trung Châu cởi mở đến thế kia à?"
"Muốn chết!" Mị Phi không nhịn nổi nữa, ngang nhiên ra tay với Tiêu Y.
Nàng ta gào lên một tiếng, linh lực xung quanh phun trào, chỉ một thoáng, không gian trở nên sâm nhiên, gió thổi ào ào.
Xung quanh như nổi cuồng phong quật ngã đại thụ che trời khắp cả vài dặm xung quanh, hóa thành gỗ vụn bay đầy trời.
Trong không khí xuất hiện lưỡi dao gió trong suốt, vô số mũi gió lưỡi gió hội tụ như vạn kiếm cùng phát nhắm thẳng Tiêu Y mà oanh sát.
Cuốn gỗ vụn đầy trời hoàn toàn phủ kín thân hình Tiêu Y. "Tốt!"
Cảnh Trường Hoành nhìn thấy không nhịn được mà lớn tiếng khen hay.
"Đây là một trong những chiêu sở trường của Phi cô nương, cũng là công pháp cấp Thiên của Mi gia, nha đầu này không chết cũng phải tàn phế."
Công Tôn Khanh cũng âm thầm lắc đầu: "Nữ nhân cuồng vọng!"
"Tuy Phi cô nương mới bước vào cảnh giới Nguyên Anh không được mấy năm nhưng đã đạt trình độ người thường không thể so sánh được."
Hai người tràn ngập lòng tin vào Mị Phi, một nha đầu thối không biết từ đâu xuất hiện chỉ biết dựa vào linh sủng có thể lợi hại được đến đâu chứ?
Cảnh Trường Hoành vui vẻ tươi cười nói với Công Tôn Khanh: "Công Tôn huynh, chờ lát nữa chúng ta đồng loạt ra tay cướp linh sủng của nó đi."
Nhưng hắn ta vừa dứt lời, bỗng nhiên một cỗ kiếm ý bộc phát, sau đó một chút ánh kiếm màu xanh lam phóng lên tận trời.
Kiếm quang dội lên tận trời, tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, còn có cả cá bơi nữa, rất đẹp mắt.
Nhưng cảnh đẹp này lại mang theo khí tức trí mạng.
Kiếm ý nhu hòa lại sắc bén bộc phát trong kiếm quang, uyển chuyển như thần long quây đuôi, đánh tan từng lưỡi gió đang ập đến.
Lưỡi dao gió đầy trời lập tức biến mất, thay vào đó là kiếm mang của Tiêu Y.
"Bà già kia, dám ra tay phải không?” Tiêu Y hét lớn, vung Lan Thủy Kiếm lên, một đạo kiếm quang vung lên nhắm thẳng Mị Phi.
Khí tức Tiêu Y bộc phát ra khiến cho Cảnh Trường Hoành và Công Tôn Khanh giật nảy cả mình.
Ngay cả lão già bên cạnh cũng suýt giật mình, đồng thời lần đầu tiên lên tiếng:
"Kiếm ý thật tinh thuần."
Giọng nói trầm thấp, cố vẻ khó tin.
"Vệ lão!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận