Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2707: Ta là ngươi tiểu lão đệ (length: 6970)

Quản Vọng, Tiêu Y trong nháy mắt cảm giác được tai mình mất đi tác dụng.
Nghe không được bất kỳ âm thanh nào của trời đất.
Hai người hai thú đều cảm thấy mình thành kẻ điếc.
Thậm chí dường như thời gian cũng dừng lại.
Giữa trời đất mọi thứ đều đứng im bất động.
Ngay cả đám mây hình nấm khổng lồ ở nơi xa cũng như ngưng kết trên không trung, rất lâu không tan.
Tựa như trải qua vô tận thời gian, cũng giống như chỉ là một cái chớp mắt.
Mọi thứ của trời đất đều khôi phục bình thường.
Nhưng cảm giác vừa rồi thì không sai được.
Tiêu Y nhìn sang Quản Vọng, "Quản gia gia, chuyện, xảy ra chuyện gì vậy?"
Quản Vọng sắc mặt kinh hãi, da đầu tê dại, "Mẹ ơi, mẹ ơi, thần, Thần Vương!"
"Thần Vương?"
Tiêu Y cũng kinh hãi, ánh mắt đảo khắp nơi, "Ở, ở đâu?"
Tiêu Y chưa từng gặp Thần Vương thật sự, nhưng đã từng chứng kiến Thần Vương ra tay.
Ngay cả Kế Ngôn cũng không thể cản được công kích từ Thần Vương.
"Ở bên kia!"
Quản Vọng chỉ về nơi xa, giọng nói ẩn chứa sự kính sợ không nguôi, "Ở chỗ sư huynh của ngươi!"
"Nhị sư huynh!"
Tiêu Y vội vàng nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Bên kia, đám mây hình nấm bốc lên trời đã biến mất không rõ từ lúc nào.
Tất cả đã khôi phục bình lặng.
Cứ như vừa rồi Lữ Thiếu Khanh chưa từng ra tay vậy.
Lữ Thiếu Khanh đứng trên bầu trời, tay cầm trường kiếm.
Tiêu Y lại mở to mắt, tiên thức quét ngang, nàng vừa định hỏi Thần Vương ở đâu thì tim đột nhiên run lên.
Nỗi sợ hãi như một quả bom ẩn, nổ tung trong cơ thể, sự kinh hãi lan khắp toàn thân.
Ngay sau đó cơ thể Tiêu Y có chút run rẩy.
Sự kinh hãi khiến nàng không thể kiềm chế được thân mình.
Tiêu Y đã từng trải qua cảm giác này, đúng là Thần Vương.
Trên trời bỗng nhiên xuất hiện chấn động lan tỏa, hư ảo dần dần trở nên chân thực, một đôi mắt to xuất hiện trên bầu trời, hiện ra trước mặt mọi người.
Từ trên cao nhìn xuống, bao quát chúng sinh như cỏ rác.
Tiêu Y ngẩng đầu lên, chỉ liếc qua một cái, nàng đã cảm thấy cơ thể mình như muốn nứt ra, linh hồn như muốn tiêu tán.
Thần Vương, danh xưng nửa bước Tiên Đế.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng không xong.
Tiêu Y vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Quản Vọng bên cạnh cũng vậy, cúi đầu, đôi mắt đỏ ngầu, như thể có nước mắt sắp trào ra.
"Sao, sao lại có Thần Vương xuất hiện?"
Quản Vọng vô cùng khó hiểu, "Nơi này là một trong những nơi hẻo lánh nhất của Tiên Giới, tại sao lại có Thần Vương?"
Đây là nơi hoang vu, cằn cỗi, hoang dã, ngay cả Đọa Thần cũng không mấy người muốn ở lại.
Đối với Thần Vương mà nói, nơi như thế này chẳng khác nào một đống rác, toàn rác rưởi nước thối, ruồi muỗi đầy trời, tránh còn không kịp, sao lại chạy tới đây?
"Chẳng, chẳng lẽ thật sự có tiên đế bảo tàng?"
Quản Vọng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Ừ, nhất định là vậy, nếu không cũng sẽ không ở trong này lâu như vậy.
Nhưng mà, xem ra bây giờ tiên đế bảo tàng cũng không dễ lấy.
"Nhị sư huynh," Tiêu Y khẽ nói bên cạnh, "Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nhé."
Thần Vương xuất hiện, trong lòng Tiêu Y cũng không quá lo lắng.
Nàng từng thấy Thần Vương lợi hại thế nào rồi, ngay cả Đại sư huynh cũng thiệt thòi không ít.
Kế Ngôn tu luyện ở Tiên Giới hơn ba trăm năm, gần bốn trăm năm, mới có thể chạy thoát khỏi tay Thần Vương.
Lữ Thiếu Khanh mới vừa lên, hắn phải làm sao đây?
"Khó nói," Quản Vọng phũ phàng dội gáo nước lạnh lên Tiêu Y, "Hắn gặp phiền phức lớn rồi."
"Thần Quân không làm gì được hắn, Thần Vương ra tay, hắn chết chắc, không có khả năng nào khác."
Quản Vọng dứt khoát nói, nhìn về nơi xa, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối.
"Đáng tiếc thay, một thiên tài..."
"Ghê tởm!" Tiêu Y khó chịu trừng mắt Quản Vọng, "Ngươi có thể nói lời tốt đẹp được không?"
"Ngươi với cái thằng trâu mập giống nhau thật ghê tởm. Miệng của các ngươi đúng là một mạch tương truyền, cha truyền con nối."
Quản Vọng mặt mày trang trọng, "Lời ta nói dù khó nghe, nhưng đó là sự thật, ngươi phải chuẩn bị tâm lý."
"Tiên Giới rất tàn khốc, sư phụ, sư huynh, sư đệ các loại, những người sống ở đây, ai mà chẳng mất đi vài người chí thân?"
"Ngươi sau này sẽ quen thôi..."
Hồi tưởng lại những người bạn tốt ngày xưa, sắc mặt Quản Vọng có chút ảm đạm.
"Ghê tởm!" Tiêu Y nghiến răng, nhìn về phía xa, lòng đầy lo lắng.
Nhìn vẻ mặt Tiêu Y, Quản Vọng trịnh trọng nhắc nhở, "Ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ."
"Ngươi chỉ là một Địa Tiên nhỏ nhoi, ngươi đi qua chẳng những không giúp được gì, mà còn thêm phiền phức, làm được gì?"
Tiêu Y hừ một tiếng, trong lòng càng thêm khó chịu, "Ta không đi là được chứ gì."
"Ta tin tưởng nhị sư huynh của ta, nhất định hắn không sao."
Tiêu Y biết mình đi cũng vô dụng, giúp cũng chẳng giúp được gì.
Nhị sư huynh của nàng chỉ có Đại sư huynh mới có tư cách ra tay tương trợ, những người khác, không có tư cách đó.
Cũng không cần ai hỗ trợ.
Con nhóc này, hết cứu rồi.
Đối với hai người sư huynh đều tin tưởng mù quáng như vậy.
Quản Vọng lắc đầu, vừa định nói gì đó, thì nơi xa truyền đến tiếng của Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi là ai vậy?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm đôi mắt kia, trong lòng báo động cao độ.
Mắt to hắn thấy cũng không ít, ở hạ giới cũng từng thấy.
Đương nhiên, chắc chắn không phải là cùng một ánh mắt, nhưng mỗi ánh mắt đều cho người ta áp lực rất lớn.
Đôi mắt trước mắt này, khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy linh hồn trong cơ thể mình có một cảm giác sôi sục.
Như thể bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, linh hồn sẽ bị bốc hơi vậy.
Lữ Thiếu Khanh biết rõ, đối phương có địa vị rất cao, cấp bậc sinh mệnh cao hơn mình, không thể không có cảm giác này.
Chủ nhân của đôi mắt đó cũng quá ghê gớm.
Thần Vương, nửa bước Tiên Đế như Bá Thiện đã nói.
Lữ Thiếu Khanh da đầu tê dại, hắn đã đoán được ít nhiều lý do Thần Vương đến.
Chắc chắn không phải vì thần điện bị hủy, có lẽ là do nửa khúc xương ngón tay và mảnh vỡ thiên đạo.
Chúng biến mất, nên kinh động đến Thần Vương.
"Sâu kiến!"
Thanh âm vang lên từ giữa trời đất, truyền đến từ bốn phương tám hướng, lan tỏa cuồn cuộn.
Những Đọa Thần quái vật bên dưới thần sơn, nhao nhao nổ tung, chúng may mắn sống sót trong kiếm quang của Lữ Thiếu Khanh, lại mất mạng trong sóng âm của Thần Vương.
"Gào lớn thế làm gì?"
Tiếng Lữ Thiếu Khanh bất mãn truyền đến, Quản Vọng không nhịn được gật đầu, nói với Tiêu Y, "Nhị sư huynh của ngươi tuy không lanh lợi lắm, nhưng dũng khí này thì không tệ."
"Đối mặt với Thần Vương, mà vẫn có thể giữ được thái độ đó, gan dạ đáng khen..."
Lời còn chưa dứt, tiếng Lữ Thiếu Khanh lại tiếp tục, "Đại ca, người một nhà, ta là tiểu lão đệ của ngươi đây..."
Quản Vọng: Phụt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận