Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2348: Hắn làm sao thắng? (length: 6624)

Bên ngoài!
Rất nhiều tu sĩ Yêu tộc nhao nhao nhìn về phía xa nơi tràn ngập sương mù Luân Hồi.
Bọn hắn âm thầm kinh hãi, có cảm giác đại họa sắp ập đến.
Rất nhiều người lặng lẽ bỏ chạy khỏi nơi này.
Đại lão đánh nhau, kẻ bị thương đều là tiểu đệ.
Không nhanh chân rời đi, ở chỗ này dễ dàng bị tai bay vạ gió.
"Tiền bối, có muốn ngăn cản bọn họ không?" Hồ Xá hỏi Bạch Thước, "Cứ để vậy, sẽ gây đả kích lớn đến sĩ khí."
Ma Lãnh Du cũng nói, "Đúng vậy, còn có rất nhiều đồng tộc bị ăn mòn, bọn chúng đang nhìn chằm chằm. Tùy tiện rời đi sẽ rất nguy hiểm."
"Bọn họ đi, lực lượng của chúng ta ở đây cũng suy yếu."
Những người có thể sống sót đều là tinh anh, thực lực cường đại, ý chí kiên định, là trụ cột vững chắc của Yêu tộc.
Xung quanh có Yêu tộc bị ăn mòn và quái vật Đọa Thần, ai cũng không biết có thể tiếp tục đánh nhau được không.
Cứ liên tục rời đi, số lượng sẽ chỉ càng thêm yếu thế.
Đối với đám yêu tộc bình thường mà nói thì vô cùng bất lợi.
Bạch Thước lắc đầu, giọng điệu có chút nặng nề, "Không cần, bọn họ muốn đi thì cứ đi thôi."
"Đi được một người là hay một người, các ngươi cũng nên rời khỏi đây."
Bạch Thước rất muốn tin tưởng vào Lữ Thiếu Khanh, nhưng mấy lần bị Lữ Thiếu Khanh vả mặt, khiến nàng hoài nghi nhân sinh.
Hiện tại Bạch Thước đã không còn ôm quá nhiều hy vọng vào Lữ Thiếu Khanh.
Bị Xương Thần đánh cho thảm như vậy, tiền đồ của Yêu tộc mờ mịt.
Tâm trạng của Bạch Thước cũng âm u như thời tiết trước mắt.
"Nếu lát nữa thua, cũng không đến mức chúng ta toàn quân bị diệt."
"Mọi người rời khỏi đây, là Yêu tộc giữ lại một chút mồi lửa."
"Đặc biệt là mấy người các ngươi, tương lai của Yêu tộc nhờ vào các ngươi." Bạch Thước nhìn về phía đám Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng lắc đầu, người đầu tiên không đồng ý, "Ta không đi, ta ở lại đây cùng lão đại."
"Lão đại sẽ không thua."
Đại Bạch và Tiểu Bạch cũng như vậy, Đại Bạch vẻ mặt thoải mái, "Yên tâm đi, tiền bối, đại ma đầu là người đáng sợ nhất, có hắn ra tay, Xương Thần sẽ phải khóc."
Tiểu Bạch nghiến răng, "Ta muốn hỏi hắn, chủ nhân ta đâu?"
Doanh Tiên lập tức lại gần, "Đúng, cái tên nhóc Kế Ngôn kia sao không thấy?"
"Nếu có hắn đến, nhất định có thể thắng."
Đối với Doanh Tiên, Kế Ngôn là người đầu tiên khiến nàng có hảo cảm, đương nhiên là muốn gặp lại.
Bạch Thước nhíu mày, "Không được làm loạn, mọi người không đi, nhỡ Xương Thần bùng nổ ra, chúng ta đều gặp nạn."
"Đến lúc đó, Yêu tộc coi như xong thật."
"Yên tâm." Tiểu Hồng an ủi Bạch Thước, "Tiền bối, người không cần bi quan như vậy."
Trấn Yêu Tháp lắc lư mấy lần, cảm giác được bị thương rất nặng.
Sắc mặt Bạch Thước như táo bón, trong lòng phảng phất có cả ngàn vạn lời muốn nói.
Ta có thể không bi quan sao?
Ta ngay từ đầu đặt hết lòng tin vào hắn, kết quả thế nào?
Hắn phụ lòng tin của ta với hắn.
Mặt ta bị tát sưng cả lên.
Bây giờ bị Xương Thần bắt lại, khói đen cuồn cuộn, bên trong không thấy gì cả, hơn nữa còn lâu như vậy, trông thế nào cũng giống như lành ít dữ nhiều.
Nàng yếu ớt nói, "Nếu hắn có thể làm được, đã không đánh đến mức như thế này. . ."
Trầm ngâm một chút, suy tư đôi chút, tìm được một từ ngữ phù hợp, uyển chuyển, "Sẽ không đánh đến khổ sở như vậy."
Nói đánh đến khổ sở vẫn còn là nể mặt đám Tiểu Hồng.
Quan tâm đến cảm xúc của Tiểu Hồng bọn họ.
Tiểu Hồng lắc đầu, nói với Bạch Thước, "Tiền bối, người không hiểu rõ lão đại."
"Hắn nhất định sẽ thắng."
Thấy Tiểu Hồng vẫn tín nhiệm Lữ Thiếu Khanh như vậy, không có chút ý rời đi nào, Bạch Thước vội đến mức không nhịn được nói, "Hắn có thể thắng ư?"
"Hắn còn có thể thắng kiểu gì?"
Vừa nói, Bạch Thước bỗng nhiên cảm thấy một nỗi bi thương.
Trấn Yêu Tháp ông ông vang lên, phát ra tiếng rên rỉ.
Chuyện gì xảy ra?
Bạch Thước ngẩn người, tại sao mình lại bi thương?
Nỗi bi thương này thấu tận linh hồn, nếu không phải là khí linh không có nước mắt, Bạch Thước chắc chắn đã khóc như mưa.
Mình cảm thấy bi thương vì tiền đồ của Yêu tộc sao?
Là bởi vì mình biết rõ tên kia đánh không lại Xương Thần, Yêu tộc đang trên bờ vực diệt vong sao?
Là bởi vì mình hóa thân thành khí linh, liều mạng cũng muốn bảo vệ Yêu tộc sắp diệt vong mà bi thương sao?
Khi Bạch Thước còn đang rối bời trăm mối, xung quanh lần lượt vang lên tiếng khóc.
Bạch Thước quay đầu nhìn lại, mọi người bên cạnh đều khóc cả lên.
Tiểu Hồng, Đại Bạch, Tiểu Bạch, Doanh Tiên đều khóc.
Nước mắt tuôn ra như mưa.
Mọi người đều không hiểu, "Tại, tại sao ta lại khóc?"
"Vì sao ta muốn khóc a?"
"Ta, sao lại cảm thấy một nỗi bi thương, vì sao lại bi thương?"
"Ô ô, ta nhớ mẹ. . . ."
Hai người duy nhất không khóc là Liễu Xích và Hung Trừ.
Hai người là Đại Thừa kỳ có thể kiểm soát được, không rơi lệ.
Sắc mặt Liễu Xích đại biến, giữa đất trời nổi lên những cơn gió lớn, trời đất phảng phất đang rên rỉ.
"Đại Thừa kỳ vẫn lạc, trời, trời ạ. . . . ."
"Là Xương Thần, hay là. . ."
Hắn không dám nói tiếp, Xương Thần không chết, ngoài Lữ Thiếu Khanh thì còn ai nữa?
Bạch Thước nghe vậy, trong lòng chỉ cảm thấy nỗi bi thương càng thêm lớn.
Nhưng trách nhiệm trong lòng mách bảo nàng, bây giờ không phải lúc bi thương, nàng mở miệng quát, "Đi, mọi người đi nhanh lên, đi chậm nữa thì không kịp. . ."
Nhìn như thế, tên kia xong rồi.
Nhưng Bạch Thước còn chưa dứt lời, Tiểu Hồng bỗng nhiên chỉ vào phía xa kêu lên, "Nhìn, lão, lão đại!"
Sương mù Luân Hồi tan đi, bóng người màu lam xuất hiện trên bầu trời, không phải Lữ Thiếu Khanh thì là ai?
Tay cầm trường kiếm oai phong lẫm liệt, dáng người thẳng tắp phảng phất tỏa ra ánh sáng vô hạn, khiến người không dám nhìn thẳng.
"Hắn, hắn không chết?"
Thân thể Bạch Thước rung một cái, tại sao lại bị vả mặt nữa?
U sầu Bạch Thước thân ảnh lúc sáng lúc tối, đột nhiên biến mất.
Một lúc sau, thân ảnh Bạch Thước mới từ trong Trấn Yêu Tháp lao ra, nàng quên cả bi thương, nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Hắn thắng?"
"Xương Thần đâu?"
Liễu Xích không nhịn được cảm thán, "Xem ra, là Xương Thần chết rồi."
Bạch Thước ngây người tại chỗ, khó tin nổi.
Xương Thần đã làm rối Yêu tộc trăm ngàn năm đã chết rồi sao?
Người xung quanh reo hò khóc, "Thắng, thắng rồi!"
Bạch Thước trên mặt lộ ra nụ cười, "Đúng vậy, chúng ta thắng rồi."
"Chúng ta an toàn. . . . ."
Bỗng nhiên, trên bầu trời vang lên tiếng nổ lớn, đất trời chấn động. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận