Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 513 - Kiếm mạnh nhất



Chương 513: Kiếm mạnh nhấtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHiện tại Lữ Thiếu Khanh đã vô cùng nguy hiểm, nhiều lần bị lan đến gần, may mà hắn còn có thể kiên trì.Nhan Hồng Vũ đoán được suy nghĩ của Lữ Thiếu Khanh, nàng ta nói: "Có lẽ, mục đích của hành vi này là kéo dài thời gian cho Cảnh công tử."Trong lòng nàng ta thán phục không thôi, khó trách Cảnh công tử tín nhiệm hắn như vậy. Mà hắn cũng không thẹn với lòng tin của Cảnh công tử.Sắc mặt Khoái Hằng rất là khó coi, cảm thấy mình bị bẽ mặt, hắn ta lắc đầu, không đồng ý với cách làm này: "Hắn làm vậy cũng không chống đỡ được bao lâu, tự đại quá mức."Khoái Hằng vừa dứt lời, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh tức khắc truyền đến."Hỗn đản, sư đệ của huynh sắp bị đánh chết rồi, huynh còn đứng im ở đằng kia làm gì, mau ra tay đi chứ!"Trong ánh mắt chấn kinh của Khoái Hằng, Kế Ngôn thét dài một tiếng, phóng thẳng lên trời, ngang trời xuất thế.Khí tức của Kế Ngôn trên trời hết sức kinh người, chói mắt hệt như mặt trời, làm người ta không dám nhìn thẳng."Hắn ta, hắn ta..."Mọi người cảm nhận được khí tức của Kế Ngôn, bất kể là Hồng Mạch, hay là bọn người Khoái Hằng đang quan chiến nhất loạt chấn động.Đột phá xong nhanh như vậy sao?Có còn thiên lý không?Nửa khắc đồng hồ cũng chưa qua hết, Kế Ngôn đã bước từ Nguyên Anh tầng hai vào Nguyên Anh tầng ba, cảnh giới tiến thêm một bước.Kinh tài tuyệt thế, thiên hạ vô địch!Kế Ngôn mở to mắt, hai mắt như kiếm, chọc thủng bầu trời.Khí tức trên người hắn ta dao động, làm mọi người khiếp sợ.Giờ khắc này, Kế Ngôn đang trong trạng thái đỉnh phong, đạt tới thời khắc mạnh nhất từ lúc hắn ta chào đời tới này.Kế Ngôn không nói một lời, bổ một kiếm về phía Hồng Mạch đằng xa.Ánh sáng mặt trời lần nữa bị khỏa lấp, kiếm quang khủng khiếp cao tới vạn trượng, kiếm khí tung hoành, kiếm ý tàn sát bừa bãi.Lúc này, chẳng khác nào kiếm thần đứng trên chín tầng trời vừa bổ một kiếm xuống thế gian, hủy thiên diệt địa, diệt sạch mọi thứ trên đời.Ngay cả bầu trời cũng như đã bị chém thành hai, trong thiên địa chỉ còn lại có một kiếm này, tất cả những thứ khác đều không còn tồn tại.Da đầu Hồng Mạch run lên, một kiếm này mang đến cảm giác nguy hiểm rất lớn cho ông ta.Nếu không ngăn cản, chỉ sợ ông ta sẽ tan thành mây khói, hồn phi phách tán trước một kiếm này."Lão già thối, ngươi chơi từ từ nha, ta đi trước đây."Lữ Thiếu Khanh cười ha ha không ngừng, còn cố ý gào lên lớn tiếng.Hồng Mạch không rảnh quan tâm Lữ Thiếu Khanh, tên khốn này vô cùng gian xảo, vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với ông ta.Hắn cứ mãi khiêu khích ông ta, chọc giận ông ta.Lúc này, ông ta mới phản ứng kịp, ông ta đã bị lừa.Tất cả những Lữ Thiếu Khanh làm chỉ có một mục đích là kéo dài thời gian cho Kế Ngôn.Ông ta vừa nghĩ đến việc mình sống hai ba trăm năm, kết quả lại bị hai tên tiểu tử cộng dồn tuổi cũng chưa được một phần năm ông ta đùa bỡn ở trong lòng bàn tay thì giận dữ vô cùng.Đồng thời ông ta cũng tính toán sai thời gian Kế Ngôn đột phá, không ngờ hắn ta lại đột phá nhanh như vậy.Hồng Mạch bị người ta trêu chọc như vậy, từ tận đáy lòng chỉ mong thế giới này hãy hủy diệt mau lên.Hồng Mạch nhìn một kiếm khủng khiếp đánh úp về phía, khuôn mặt dữ tợn.Các ngươi cho rằng làm như vậy có thể đánh bại ta sao?Các ngươi vốn không biết rốt cục Nguyên Anh tầng năm lợi hại đến mức nào.Một kiếm này của Kế Ngôn đúng là có thể uy hiếp đến Hồng Mạch, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi.Kế Ngôn có lợi hại đến mấy, hiện tại hắn ta cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng ba, thấp hơn Hồng Mạch hai cảnh giới nhỏ.Cho nên Hồng Mạch rất có lòng tin với mình, ông ta tin rằng mình có thể ngăn cản một kiếm này.Chỉ cần ta ngăn trở một kiếm này của ngươi, kế tiếp sẽ là ngày chết của hai người các ngươi.Giờ khắc này, Hồng Mạch âm thầm thề ở trong lòng, đời này dù cho không làm chuyện gì khác, ông cũng phải giết chết Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, cho dù là đuổi tới chân trời góc biển.Thế giới không hủy diệt, ông ta đành phải tự tay chấm dứt mối sỉ nhục này."Chết đi cho ta!"Hồng Mạch đứng trước một kiếm đỉnh phong của Kế Ngôn, đứng trước kiếm quang vạn trượng này, không giữ thực lực của mình lại nữa, thực lực Nguyên Anh tầng năm bùng nổ hết mức.Khí tức cường đại không hề giữ lại, không hề cố kỵ mà bung hết ra ngoài.Ngọn gió hóa thành bão táp trùng kích xung quanh, mặt đất bị trùng kích không ngừng, đá vỡ, cây đổ, không ngừng va vào nhau, bộc phát ra những tiếng nổ kinh thiên động địa.Hồng Mạch đứng trong tâm bão, áo dài phất phới, giờ khắc này khuôn mặt ông ta cực kì nghiêm túc, mang theo khí thế của cao nhân tuyệt thế, quần lâm thiên hạ.Hồng Mạch không vội động thủ, đợi đến lúc kiếm quang tới trước mặt, ông ta mới ra tay.Linh lực mạnh mẽ lại tiết ra một lần nữa, Hồng Mạch không định tránh né, ông ta muốn đánh tan kiếm quang của Kế Ngôn từ phía chính diện, một cách đường đường chính chính, bằng phương thức không ai chống chọi được.Ta sẽ cho các ngươi biết đâu mới là sức mạnh thật sự.Ánh mắt Hồng Mạch lạnh như băng, hiện tại ông ta đã vạn phần bình tĩnh, nắm chắc thắng lợi.Linh lực trào ra đón nhận kiếm quang.Chỉ cần những đợt linh lực sau tiếp tục vững vàng, Hồng Mạch rất có lòng tin có thể phá đòn tấn công của Kế Ngôn.Nhưng mà dị biến xảy ra đúng lúc này.Một bóng dáng màu đen xông từ dưới mặt đất lên.Bóng đen đó giống như một con báo đen, tốc độ nhanh như gió, lao thẳng về phía Hồng Mạch.Hồng Mạch lạnh lùng cười, giọng nói lộ vẻ kiêu căng: "Ngươi nghĩ rằng ta không đề phòng ngươi ư?"Hồng Mạch đã sống hai ba trăm tuổi, không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của Lữ Thiếu Khanh.Hồng Mạch huy chưởng với bóng đen, linh lực cường đại đánh bay bóng đen.Cảm giác đánh bay quá dễ dàng làm Hồng Mạch sửng sốt, lúc ông ta thấy rõ thứ bay đến là gì, ánh mắt ông ta tức khắc đỏ ngầu lên, khóe mắt muốn nứt ra.Đó là thi thể của Lãnh Dược Xuyên, đồ đệ của ông ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận