Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 655 - Đây là một tên đại ác ma (tt)



Chương 655: Đây là một tên đại ác ma (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh mắng: "Loại cặn bã như muội, có thể giúp được cái gì?""Chỉ biết gây phiền phức thôi, nếu như có thể, ta sẽ lập tức quẳng muội khỏi chỗ này."Tiêu Y rụt cổ, bị mắng xối xả, cũng không dám phản bác nửa câu.Nàng hiểu Lữ Thiếu Khanh, nếu dám phản bác, chờ bị đánh đi.Tiểu Bạch cẩn thận trốn sau lưng Tiêu Y, đánh giá Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt mang theo kính sợ.Người này thật là đáng sợ.Ngay cả con sen của mình cũng bị mắng không dám lên tiếng.Trong lòng Tiểu Bạch âm thầm gia tăng mức độ đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh lên một cấp nữa.Úc Linh nhìn thấy điệu bộ đáng thương tội nghiệp của Tiêu Y, đau lòng không thôi.Trong quá trình chung đụng suốt đường đi, nàng đã sớm coi Tiêu Y là muội muội ruột thịt của mình.Nàng thấy Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc, nàng đứng ra bất bình thay cho Tiêu Y."Ngươi thì biết gì, Tiểu Y muội muội cũng chỉ lo lắng cho ngươi mà thôi, ngươi mắng nàng như vậy, có còn là người không?"Lữ Thiếu Khanh bèn mắng luôn cả Úc Linh: "Ta thấy chính là ngươi dạy hư nàng, chính ngươi muốn chết, đừng có liên lụy người khác."Úc Linh càng khó chịu hơn, hừ lạnh: "Chẳng phải cả đoạn đường này không có nguy hiểm gì sao."Nếu nói nguy hiểm, cũng là do nàng lúc trận pháp ảo cảnh, chỉ cần không động đến trận pháp thì không có việc gì.Tiêu Y ở bên cạnh nhịn không được gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.Nàng vừa mới đến, đã bị Truyện Tống Trận truyền tống đến đỉnh núi, nguy hiểm đầu tiên gặp khi đến nơi đây là Tiểu Bạch.Nhưng nàng chỉ dùng mấy viên linh đậu là đã bắt Tiểu Bạch chưa từng trải việc đời, chưa từng có hưởng thụ thứ gì tốt làm tù binh.Không có một chút nguy hiểm nào.Làm nàng cảm thấy con chim già đang nói dối.Nếu như có nguy hiểm thật thì nàng không thể nào bình yên đứng ở đây.Hơn nữa, chẳng phải Nhị sư huynh và Úc Linh tỷ tỷ cũng đến đây một cách an toàn đó sao?Có điều, hai người các ngươi lâu như vậy mới đến, chắc không phải đang lén lút hẹn hò đâu nhỉ?Tiêu Y bên này mơ mộng mấy ngàn chữ về những cảnh tượng không thể miêu tả, nàng bỗng nhiên cảm thấy cơ thể phát lạnh.Nàng ngẩng đầu lên thì thấy trong mắt Nhị sư huynh tản ra ánh sáng nguy hiểm, đang nhìn chằm chằm nàng.Không xong, bị Nhị sư huynh dùng thuật đọc tâm với mình rồi.Tiêu Y khóc không ra nước mắt, nàng muốn biện giải: "Ta, ta đang nói có, có Nhị sư huynh ở đây, không có gì nguy hiểm.""Thật sao?" Lữ Thiếu Khanh tức muốn chết, con bé sư muội ngu xuẩn này đúng là ít bị đánh.Lần này nhìn như không nguy hiểm, là bởi vì hắn biết trận pháp, ở trên đường tìm linh thạch đột phá, tìm được con đường an toàn nhất, phù hợp nhất.Nếu không, chỉ riêng việc chạm vào trận pháp là đủ cho họ chịu khổ, chứ đừng nói tới việc có thể còn gặp phải những nguy hiểm khác.Lữ Thiếu Khanh cười lạnh một tiếng, làm cơ thể Tiêu Y phát lạnh.Bên này, Lữ Thiếu Khanh đang suy nghĩ mình phải cho Tiêu Y một bài học như thế nào, Tiêu Y bỗng nhiên chỉ về phía trước, hô: "Nhị sư huynh, huynh nhìn kìa!"Lữ Thiếu Khanh đưa mắt nhìn theo tiếng, ốc đảo bắt đầu thay đổi.Rừng cây vốn đang um tùm xanh biếc bắt đầu trở khô vàng, lá rụng bay đầy trời, trở nên xơ xác tiêu điều.Chỉ trong chớp mắt đã bước từ mùa hạ tới mùa thu.Gió thu cuồn cuộn, hơi thở của mùa thu dần nồng nàn, lá rụng khô vàng bắt đầu phiêu đãng.Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh đứng bên ngoài trở nên kì lạ, hắn có một cảm giác cực kì quen thuộc.Thời gian dần dần trôi qua.Nhưng hắn lại ngửi được mùi vị của sự nguy hiểm khi thời gian không ngừng trôi đi.Tiêu Y đã thấy tình cảnh này rất nhiều lần.Nàng nói với Lữ Thiếu Khanh về những gì nàng nhìn thấy: "Nhị sư huynh, cứ cách ba canh giờ thì nơi này sẽ đổi mùa một lần. Một ngày mười hai canh giờ, tức là một năm trôi qua."Khi Tiêu Y nhìn thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, nàng vừa cảm thấy mới lạ vừa cảm thấy nguy hiểm, nàng nói xong: "Nhị sư huynh, ta cảm thấy hình như trong đó có nguy hiểm.""Tiểu Bạch cũng không cho ta vào trong."Sư muội cảm giác không sai, Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Không sai, đúng là có nguy hiểm."Vì tu luyện Kinh Thần Quyết, nên trực giác của hắn chưa bao giờ sai.Úc Linh không cảm thấy bên trong có gì nguy hiểm, nàng bĩu môi, khó chịu với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi nói có thì có?"Lữ Thiếu Khanh không nói chuyện, mà tìm ra một nắm linh cốc trong trữ vật gian, hắn cướp đoạt thứ này từ trong thương khố của Thiên Cung Môn.Lữ Thiếu Khanh ném linh cốc vào trong ốc đảo trước mặt, linh cốc rơi xuống đất, mọc rể nẩy mầm, trưởng thành kết hạt với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hạt lúa no đủ, buông xuống nặng trịch.Ba canh giờ trôi qua, lúc linh cốc đã trưởng thành đến mức có thể thu hoạch, đồng thời, mùa cũng thay đổi lần thứ hai.Ốc đảo chuyển từ mùa thu sang mùa đông, bên trong gió lạnh vù vù, tuyết trắng bay loạn, đầm nước kết băng, tất cả mọi thứ được phủ bởi một lớp tuyết trắng tinh khiết.Nhưng mà, điều làm cho Úc Linh hoảng sợ xảy ra.Lúc mùa thay đổi, có một nguồn lực lượng quỷ dị xuất hiện, tác động vào linh cốc trĩu hạt, nguồn lực lượng này làm Úc Linh cảm thấy tim đập nhanh, như lực lượng của ác ma, làm cho người ta sợ hãi.Dưới lực lượng này, linh cốc hóa thành tro tàn, biến mất trong gió đông thấu xương.Nhưng những thứ khác thì không sao cả.Lữ Thiếu Khanh nói với Úc Linh: "Nhìn đi, an toàn quá kìa, sao ngươi không vào trong đó chơi một lát?"Úc Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.Nàng không sợ chết, nhưng không muốn chết một cách không rõ ràng như thế.Luồng lực lượng chưa biết lúc nãy, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận